Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 20: TIN LÀNH [2]
Bối Bối mím môi, lặng im trong chốc lát mới mở miệng, cũng đáp lại lời nói của hắn, mà cũng là hỏi điều nàng muốn hỏi.
“Vậy chàng đã giải quyết vấn đề của chàng chưa?”
Hắn hôn miệng nàng đang hơi hơi mím chặt:“Đương nhiên, ta không lưu tình chút nào đã đem cha con Hoắc gia đuổi ra hoàng cung, ai dám tranh thủ tình cảm cùng Tiểu Bối Bối của ta, ta sẽ coi như kẻ thù, như vậy nàng có vui không?”
“Tàm tạm, ai biết chàng cuối cùng còn có lần sau nữa hay không.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài, mi tâm vẫn như cũ không thể hoàn toàn giãn ra.
Ngay lập tức, nàng quay đầu, đem hai má dựa vào hắn, nhẹ giọng sâu kín xa xôi: “Chàng biết không? Lúc Liên Tâm làm tay ta bị thương, ta thật muốn đánh nàng ta, dựa theo tính tình của ta trước kia, ta nhất định sẽ cho nàng ta biết tay, nhưng mà… ta dù sao cũng không phải ta trước kia, làm nương tử của chàng, làm mẹ của các con, làm vương hậu của Xích Diễm quốc, ta không thể khiến chàng mất mặt phải không?”
“Cho nên lúc ta đuổi đến nàng mới im lặng không nói lời nào, để cho ta tới giải quyết mọi chuyện, vì không muốn cho ta đánh mất quyền phân xử của Đại vương trước mặt người ngoài, giữ lại mặt mũi cho ta.”
Hắn tiếp theo lời nàng nói, con ngươi đen thâm thúy càng thêm ngập tràn dịu dàng.
Bối Bối nhéo nhéo ngực hắn, bĩu môi:“Tuy rằng là như thế, nhưng mà ta cũng không cần nén giận, hậu quả phong lưu của chàng, ta đóng cửa lại để tính với chàng!”
“Còn muốn tính a?! Nương tử, vi phu đã giải quyết vấn đề nha, hơn nữa cam đoan về sau sẽ không tái phạm, bằng không ta làm sao dám đi ra tìm nàng.”
“Xác định sau này sẽ không lại dung túng muội muội?” Bối Bối thực còn nghi ngờ nhìn vào đáy mắt hắn.
Nói nàng hẹp hòi cũng được, nàng chính là thực để ý tâm lý thiên vị muội muội của hắn, chỉ cần một ngày hắn không nhổ cái loại tâm lý này, nàng vẫn còn ăn dấm chua!
Loại chuyện hết sức không vừa lòng này, nhất định phải phòng bị cho kịp, không, là ngăn chặn!
“Sau này vi phu chỉ biết dung túng nương tử.” Hắn thận trọng tay thề trạng.
Dung túng nương tử?
Bối Bối lặng lẽ trợn mắt, sau đó bật cười.
Tay nhỏ bé đấm nhẹ vai của hắn một cái, chế nhạo nói:“Chàng học được thật đúng là mau.”
“Đó là nương tử có cách dạy.”
Hắn tâng bốc theo nàng, làm cho Bối Bối tươi cười càng thêm mở rộng, ánh mắt cũng cười.
Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười như ánh nắng, Cô Ngự Hàn cũng nở nụ cười theo, hắn nhìn hôn đôi môi hồng nhuận của nàng,nháy nháy đôi mắt đen mê hoặc người:“Nương tử tốt, vi phu có phải đã được tha thứ?”
Bối Bối vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình hôn môi hắn:“Chàng nói xem?”
“Ha ha...... Vi phu yêu nhất nương tử!”
Đôi mắt hắn nảy lên chút lửa, một tay nâng cằm nàng, bừa bãi liếm hôn đôi môi phấn hồng của nàng.
“Tiểu Bối Bối, ta rất nhớ nàng......”
Tiếng nói của hắn nam tính trầm thấp khàn khàn, đầu lưỡi linh hoạt khai mở hàm răng nàng, xông thẳng vào khuôn miệng thơm mùi đàn hương, dây dưa với chiếc lưỡi mềm mại của nàng
Nụ hôn dịu dàng tràn đầy nùng tình mật ý sâu đậm ẩn chứa nỗi nhung nhớ lẫn nhau của hai người, khát vọng lẫn nhau, thâm tình với nhau.
Trời đêm vào đầu xuân, có chút lạnh, trong phòng, lại nóng hôi hổi.
Nếu chỉ dừng lại ở một nụ hôn, Cô Ngự Hàn lại khó có thể thoả mãn, hơi thở cực nóng của hắn theo chiếc cổ trắng nõn của nàng đi xuống......
Nhiệt tình tràn ngập mở ra, ngay khi Bối Bối hết sức động tình, tiếng nói ngầm có ý trêu tức vang lên --
“Tiểu Bối Bối, nàng thích ở trên ghế hay là ở trên giường mềm mại?”
“Đáng ghét......”
Bối Bối nhẹ thở gấp thẹn thùng, trên mặt đều đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh nửa mơ màng nửa say tình, mềm mại đáng yêu đến cực điểm.
“Ha ha......”
Hắn cười xấu xa, sau đó ôm lấy nàng rời chỗ ngồi đi về hướng giường lớn.
Đêm, nồng nàn......
***
Ở một chỗ đầu đường cuối ngõ khác, trong một gian phòng hẻo lánh thấp bé, mơ hồ lộ ra ánh nến le lói.
Cả người Khả Y như nhũn ra nằm ở trên một cái giường, hai má hiện ra màu hồng quái dị, nàng thở hổn hển, ngực bởi vì hô hấp dồn dập tạo nên đường cong ôn nhu trên y phục.
Hái hoa tặc đứng ở một bên tham lam nhìn mỹ nhân trước mắt, miệng cơ hồ muốn chảy ra nước miếng.
“Mỹ nhân, ta đến đây.”
Hắn vội vàng cởi bỏ xiêm y, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.
Khả Y sợ tới mức cả người phát run, muốn đứng dậy, nhưng mà, chính là hơi động một chút, liền cảm thấy thân thể giống như đang bị cái gì gãi ngứa, không chỉ có như thế, còn khô nóng khó nhịn.
Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, làm óng tay đâm vào lòng bàn tay, ý đồ dùng đau đớn đến kích thích ý chí của mình.
“Ngươi...... Ngươi đừng xằng bậy, mau thả ta.”
“Thả ngươi? Đại gia ta lần này cũng không chuẩn bị để cho đại mỹ nhân như vậy rời đi, ha ha...... Mỹ nhân, nàng vẫn là người đầu tiên làm đại gia ta động ý niệm muốn lưu lại, ta làm sao có thể thả nàng.”
Hái hoa tặc vừa cười dâm đãng vừa tiếp tục cởi áo lót.
“Không......” Khả Y lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ bất lực.
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nếu để cho tặc nhân này khi dễ, nàng tình nguyện chết!
Nếu nàng không phải bảo thủ không chịu thay đổi như vậy, nếu nàng sớm một chút gật đầu gả cho Thương Tuyệt Lệ, nếu...... nếu có nhiều như vậy, nếu nàng cũng không có trốn tránh quá, có phải sẽ không cảm thấy tiếc nuối như vậy.
Thương Tuyệt Lệ......
Nhớ tới nam nhân chưa từng buông tay theo đuổi mình, nam nhân cương nghị kia, nước mắt ở đáy mắt nàng càng nhanh tụ lại, đầy tràn, theo khóe mắt chảy xuống
Đều là nàng, là nàng hủy đi hạnh phúc của bọn họ, nàng một lần lại một lần khiến cho hắn thất vọng, một lần lại một lần trốn tránh thâm tình của hắn.
“Thương công tử, nếu có kiếp sau, hãy để cho ta theo đuổi chàng, vĩnh viễn không buông tay, được không?”
Nàng thấp giọng khóc, ánh mắt sâu thẳm, bóng dáng của hắn rõ ràng lại mông lung......
Nhưng vào lúc này, hái hoa tặc đã chuẩn bị, như sói đói bổ nhào tới:“Mỹ nhân, ta đến đây!”
Khả Y nhắm mắt, hé miệng định cắn lưỡi:“Thương công tử, kiếp sau......gặp lại.”
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, tất cả động tác của Khả Y đột ngột dừng lại, mà động tác của hái hoa tặc cũng đồng thời cứng lại
“Đáng giận! Cũng dám khi dễ nữ nhân của ta!”
Tiếng nói phẫn nộ của Thương Tuyệt Lệ vang lên từ trên nóc nhà phá xuyên khoảng không, tiếng vang chấn động tâm mạch người ta quanh quẩn ở trong phòng, chấn động hái hoa tặc làm hắn kinh sợ không thôi.
“Ai?” Giọng nói của hái hoa tặc run run.
Giờ phút này hắn bị chế trụ, giống như miếng thịt trên thớt, tùy người xử lý, hắn sợ tới mức dường như sắp tiểu ra quần.