Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 13: BẢO VỆ
“Oành oành oành......”
Hoa viên yên tĩnh bị hoa lửa đánh nhau đánh trúng vào bụi hoa cánh hoa bay tán loạn, làm vườn hoa căn bản tuyệt đẹp ngay ngắn bị khuấy động thành một mảnh hỗn loạn.
Trong vòng chiến, hai nữ nhân đánh nhau đều có chút thở hồng hộc.
Bối Bối tránh đi công kích mạnh mẽ của Hoắc Liên Tâm, lui ra phía sau vài bước, cảnh giác nhìn Hoắc Liên Tâm, ngực phập phồng lớn.
Nữ nhân này là muốn liều mạng với nàng hay sao, đã như vậy
“Hoắc Liên Tâm, ngươi nếu không dừng tay thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Ai ngờ, Hoắc Liên Tâm mím môi:“Hừ! Đánh thắng thì Hàn ca ca chính là của ta.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa dịp Bối Bối đang hơi nhíu mày, ánh sáng lạnh trong tay của Hoắc Liên Tâm nhanh như chớp bắn về phía nàng.
Đôi mắt của Bối Bối trừng lớn, thật không ngờ Hoắc Liên Tâm vừa rồi thế nhưng chỉ dùng một chút công phu ở mê hoặc phòng bị của nàng, cũng càng thêm không thể tưởng được Hoắc Liên Tâm lại thừa dịp lúc nàng phân tâm nói chuyện lại xuất ra toàn lực tấn công nàng.
Mắt thấy ánh sáng sắc bén kia bắn thẳng tới trán của nàng, nàng biết rõ chính mình căn bản là không chống cự được năng lượng mạnh mẽ như vậy.
“A......”
Dựa theo bản năng, Bối Bối đành phải làm đà điểu đưa tay ra che trước mặt, đôi mắt nhắm chặt thành một đường, độ ấm cả người dường như muốn lạnh đi.
Trời ạ, nàng sẽ không bị chết chắc chứ?!
Nhìn Bối Bối vô lực ngăn cản, đôi mắt của Hoắc Liên Tâm lạnh nhạt, hừ nhẹ tự nói một mình :“Chờ ngươi chết, Hàn ca ca chính là của một mình ta.”
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thét chấn động đến.
Ngay sau đó, chỉ thấy luồng đạo hồng quang lóe ra trước mặt Bối Bối, nàng còn chưa có phản ứng lại, thì liền cảm giác mình bay lên trời.
Một hơi thở ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy nàng, làm cho nhiệt độ của nàng bởi vì kinh sợ đã giảm xuống giờ lại hấp trở lại.
Nàng đang định mở to mắt, tiếng nói nam tính quen thuộc lo lắng dừng ở bên tai của nàng:“Tiểu Bối Bối, mau mở mắt ra nhìn ta.”
Bối Bối xoay đầu sang một bên, khuôn mặt anh tuấn của Cô Ngự Hàn ánh vào mi mắt, cuối cùng nàng cũng có thể khiến cho chính mình thở ra một hơi.
Nguy hiểm thật!
Nhìn vẻ mặt lo lắng không thôi của hắn, đôi mắt đen ẩn ẩn mang theo kinh hoảng nào đó, nâng tay ôm chặt lất thắt lưng của hắn:“Cô Ngự Hàn, ta không sao.”
Hắn vẫn như cũ lòng không hề thả lỏng, gương mặt vẫn còn buộc chặt lo lắng, mày lại nhíu thật sâu.
Từ từ, hắn mang theo nàng rơi xuống trên mặt đất.
Hai chân vừa đặt trên mặt đất, Cô Ngự Hàn liền vội vàng sờ soạng toàn thân nàng từ trên xuống dưới:“Để cho ta xem nàng có bị thương hay không.”
Khi hắn nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn của nàng thấm ra tơ máu, khuôn mặt chứa đầy lo lắng của hắn lập tức nổi lên buồn thương.
Hắn lại ôm chặt nàng một lần nữa, chuyển hướng về phía Hoắc Liên Tâm, đôi mắt đen phun ra ánh nhìn lạnh như băng, hắn gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi:“Hoắc Liên Tâm, ngươi cũng dám tổn thương đến Vương hậu của ta!”
Thấy sắc mắt của Cô Ngự Hàn chuyển sang lạnh, ánh mắt lại cơ hồ muốn nuốt lấy mình, Hoắc Liên Tâm chấn động từng bước lui về phía sau.
Nàng ta không thể tiếp nhận tròng mắt đen run run, đáy mắt tỏa ra hơi nước, có chút thất thần thì thào:“Không thể nào, Hàn ca ca sẽ không gọi cả tên họ của ta như vậy.”
Lúc đó, nàng cúi đầu khóc nức nở một chút, đem hơi nước mù mịt trong đáy mắt đè nén xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cô Ngự Hàn:“Hàn ca ca, nữ nhân này có cái gì tốt, chẳng lẽ huynh vì nàng ngay cả tình nghĩa của chúng ta cũng không để ý, huynh sẽ vì nàng ta mà làm khó dễ với cha muội sao?”
Mắt lạnh của Cô Ngự Hàn nhíu lại, giọng nói càng lạnh hơn:“Ta chưa từng nói qua với ngươi sao, người nào chỉ cần tổn thương đến Tiểu Bối Bối của ta, vô luận là ai, ta cũng không khách sáo!”
Một câu nói sau cùng kia, hắn nói ra từng chữ từng chữ một cách thong thả, nói ra âm vang rất có lực, nói ra đến lạnh lùng.
Lời nói của hắn, giống như sét đánh vào đầu, Hoắc Liên Tâm sắc mặt trắng bệch, không thể tin lắc đầu rơi lệ:“Muội không tin huynh sẽ đối xử với muội như vậy, chúng ta là thanh mai trúc mã, hôn ước của chúng ta......”
“Ta từ trước đến giờ chưa từng có hôn ước với ngươi!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng ngắt lời.
Hoắc Liên Tâm chịu đả kích sâu đậm môi run rẩy:“Chẳng lẽ mấy ngày nay huynh đối với muội đều là giả hay sao?”
Cô Ngự Hàn mím chặt bạc môi, đôi mày anh tuấn lạnh thấu xương:“Mấy ngày nay ta vẫn luôn quý mến ngươi như một tiểu muội cách biệt lâu ngày mới gặp lại, nhưng mà ngươi lại làm cho ta rất thất vọng rồi, ý nghĩa của Tiểu Bối Bối đối với ta còn quan trọng hơn sinh mạng, ngươi thương tổn nàng, sẽ không còn là muội muội tốt của ta.”
Hai tay của hắn nắm chặt, không thể tưởng tượng được tình cảm huynh muội của mình đối với Hoắc Liên Tâm, lại gây ra cảnh nàng ta ngang ngược đến thương tổn Tiểu Bối Bối của hắn.
Bối Bối hơi nhếch môi, lạnh nhạt nhìn cuộc nói chuyện của bọn họ, xem sắc mặt tái nhợt của Hoắc Liên Tâm đem vào đáy mắt, đem sự tức giận lạnh lùng của Cô Ngự Hàn tiến vào trong lòng.
Suy nghĩ một chút, nàng từ từ đầy hắn ra, nhẹ giọng nói nhỏ:“Cô Ngự Hàn, trước hết chàng thu phục nàng ta đi, ta muốn đi về trước.”
Cánh tay của Cô Ngự Hàn co lại, thoáng dùng sức lại đem nàng tiến vào trong lòng, dịu dàng nói:“Chúng ta cùng nhau trở về......”
“Không...... Chàng vẫn nên khai thông cho nàng ta một chút đi, ta tự mình trở về.”
Tuy rằng lời nói của nàng rất nhẹ, nhưng sự kiên trì trong giọng nói cũng rất rõ ràng, nàng không muốn hắn đi theo.
Nhìn ánh mắt kiên định cự tuyệt của nàng, Cô Ngự Hàn đấu tranh một hồi lâu, biết nàng là thật không muốn hắn theo, lòng của hắn có chút khổ sở, tuy rằng rất muốn ở cạnh bên nàng, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo nàng cho nàng rời đi trước.
“Vậy cũng được, nàng phải gọi Anh nhi nhanh chóng thoa thuốc lên tay nàng, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Lúc đó, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng một nụ hôn:“Tiểu Bối Bối, thực xin lỗi, ta lại liên lụy nàng bị thương.”
“Ừ.” Bối Bối nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng lướt qua rời đi.
Dọc đường đi, mày của nàng chưa từng buông lỏng.
Tình huống như vậy sau này còn có thể xuất hiện bao nhiêu lần nữa chứ? Aiz...... lão công của nàng dường như thật rất trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kỳ thật, vừa rồi nàng rất muốn giáo huấn Hoắc Liên Tâm một chút, đổi lại nàng trước kia, tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy rời đi.
Làm thê tử của Cô Ngự Hàn, Vương hậu Xích Diễm quốc, nàng phải học chín chắn độ lượng đối mặt với vấn đề, không thể giống như lúc còn độc thân muốn làm gì thì làm như vậy.
Nhưng mà vô cớ bị sỉ nhục, còn bị thương, tuy rằng là vết thương nhỏ, nhưng trong lòng vẫn không hề dễ chịu, nếu không phải mấy ngày nay Cô Ngự Hàn đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy, chắc chắn Hoắc Liên Tâm cũng không đến mức không hề kiêng kị gì.
Cho nên......đều là lỗi của nam nhân thối kia, nếu như mỗi lần đều đến một cô muội muội cưng chiều của hắn, vậy những ngày sau này của nàng cũng không biết phải chịu bao nhiêu cơn tức giận oan uổng đây.