Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 353: HOÀNG KIM XÀ BẢO BẢO [1]
“Rầm rầm rầm...” Trên chiến trường không không ngừng bắn ra những tia sáng chói mắt, rơi xuống đất, dường như muốn đốt cháy sém cả đám cỏ hoang trên mặt đất.
Cô Ngự Hàn mạnh mẽ lưu loát cùng Hắc Khi Dạ so tài, con ngươi đen lạnh lùng nheo lại, bạc môi tuấn mỹ tựa nửa cánh hoa đào lỗi lạc gợi lên nụ cười âm nhu (nhẹ nhàng, tinh tế).
“Hắc Khi Dạ, ngươi nói ta trước tiên giết ngươi xong mới bổ ngực phá bụng lấy đi nội đan không thuộc về ngươi hay là cứ như vậy để ngươi sống sờ sờ nhìn ta như thế nào lấy đi chúng nó, cách nào có vẻ tốt hơn?”
Lời nói trào phúng mang theo ý cười trộn lẫn vào những tạp âm của trận chiến, nhưng lại đặc biệt rõ ràng, ít nhất Hắc Khi Dạ nghe được triệt triệt để để.
Hắn giận dữ hét lớn: “Cô Ngự Hàn, ngươi đừng đắc ý quá sớm!”
Ngay lúc đó, hắn nói ra một hơi thật sâu, đem toàn bộ năng lượng tập trung trong lòng bàn tay vung về hướng Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn thản nhiên quét mắt sang Hắc Khi Dạ, tiếp tục cười mỉa: “Chỉ đến đó thôi sao? Xem ra ngươi quả thật không có thiên phú tu pháp (tu luyện pháp thuật), nếu không có nội đan của Lão Hắc Vương thêm một tên Hắc Khi Phong, ngươi làm sao mà chỉ có chút năng lượng như vậy?”
Nhẹ nhàng bay xa vài bước, con ngươi đen của hắn nặng nề nhìn Hắc Khi Dạ, bạc môi gợi lên một nụ cười khinh thường.
“A... Hắc Khi Dạ, xem ra ta còn thật sự đánh giá cao ngươi, bây giờ... đến lượt ta!”
Thi triển công phu trong nháy mắt, một con cự hồng xà liền ở giữa không trung phiêu diêu bay lượn, từng đợi nối từng đợt hỏa cầu có thể đốt cháy người hướng Hắc Khi Dạ mà phun ra, hỏa thiêu tứ phương, vờn Hắc Khi Dạ khiến hắn chật vật không chịu nổi mà né tránh.
Hắn oán hận ngửa mặt lên trời rống dài, tiếng hô chấn động cơ hồ làm địa động sơn diêu (núi lay đất lở).
Khoảnh khắc tia sáng đầy trời, một con cự xà đen miệng máu tươi làm cho người ta sợ hãi thẳng tắp lao về phía cự hồng xà.
Bối Bối ở phía xa đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn hai con cự xà đang dây dưa, nhìn đến kinh hồn tán phách, tay nàng che ngực, cảm giác tim mình đang theo từng tiếng gào rống của cự xà mà đập “bụp bụp”.
“Cô Ngự Hàn, chàng nhất định phải cẩn thận.” Nàng thì thào nhỏ nhẹ, môi bởi vì nội tâm kịch liệt rung động cũng run theo.
Ngay lúc Bối Bối nhìn đến thất thần, vì thế nên không phát hiện được thị vệ canh giữ bên người đang bị một cỗ gió đen quỷ dị không tiếng động quật ngã.
Hắc vụ (sương đen) âm u lạnh lẽo len lỏi ngay dưới cỏ cây um tùm không một dấu tích, dần dần hướng đến Bối Bối, càng ngày càng gần...
Đôi mày thanh tú của Bối Bối cau lại, vì sao nàng cảm thấy bụng rất nóng.
Theo bản năng cúi đầu, lại nhìn thấy bụng nàng đang vụt sáng phát ra kim quang.
“Cục cưng?” Nàng kinh hô.
Ngay vào lúc này, ánh mắt cự hồng xà xẹt qua một tia lạnh lẽo, một loại bất an không tên bao phủ trong lòng.
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, màu đỏ lóng lánh trong sáng chợt biến thành lửa đỏ, “Vèo” một tiếng ném hướng cự hắc xà.
“Rầm rầm rầm...” Khói đen dày đặc ở giữa không trung bắn phụt ra, cự hắc xà theo dòng khói đen mù mịt mà rơi xuống.
Bối Bối nhịn xuống cơn không khỏe trong bụng, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy màn hắc xà từ giữa không trung rơi xuống, nàng vui vẻ sáng mắt.
“Cô Ngự Hàn thắng... A!”
Trong bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội, làm nàng đau đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Kim quang phát ra càng thêm mãnh liệt, cơ hồ muốn toàn thân nàng đều bị bao phủ bởi từng vòng từng vòng vầng sáng màu kim.
Cự hồng xà nghe tiếng quay lại, nhìn thấy trên người nàng xuất hiện kim quang, ngơ ngác một chút liền bay với tốc độ nhanh hướng nàng mà qua.
Ai ngờ, vòm sương đen dày đặc kia đột nhiên lao về phía Bối Bối, quấn nàng lên.
Bối Bối căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thân mình bị cái gì đó trói buộc lại, chặt đến nỗi nàng cơ hồ không thể hô hấp.
“Gầm gầm gầm...” Cự hồng xà lửa giận đầy trời bay đến trước mặt nàng không xa hạ xuống, ngay trong lúc đó đã biến trở lại hình người.
“Tiểu Bối Bối...” Hắn cơ hồ thất kinh kêu nàng, thấy nàng giãy dụa thống khổ trong màn sương đen hắn lại bất lực chỉ có thể lo lắng suông.
Tiếp theo, hắn phẫn nộ nhìn thẳng màn sương đen dày đặc không tên kia: “Đáng chết, ngươi là yêu nghiệt phương nào, quả nhiên dám động đến nàng!”
“Xì!” Hắc vụ phát ra một đạo khinh miệt cười mỉa, tiếp tục quấn quanh Bối Bối.
Bối Bối chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở, bụng nàng truyền đến cơn đau một đợt rồi lại một đợt, hai cảm giác khó chịu làm cho trán nàng toát ra mồ hôi lạnh, khí lực toàn thân đang dần dần tiêu tan.
“Cô Ngự Hàn, ta... ta thật khó chịu.” Nàng khó khăn lắm mới phát ra âm thanh, đôi mắt cầu cứu nhìn hắn.
“Hừ, ngươi sớm đã đáng chết!” Hắc vụ phát ra thanh âm âm trầm, chỉ truyền đến tai của nàng.
Nghe tiếng nói lạnh lùng tàn ác này, Bối Bối chỉ cảm thấy sau ót từng trận mát lạnh, giọng nói này... Rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu rồi.
Rốt cuộc là giọng của ai?
Nàng khó chịu cau mày, cho dù bị siết chặt đến sắp phát điên, nàng như cũ không từ bỏ việc tập trung tinh thần để hồi tưởng.
“Xì!” Hắc vụ lại phát ra tiếng cười lạnh.
Trong đầu phảng phất một đạo quang, Bối Bối trừng lớn mắt -- Ma Vương?!
Làm sao có thể? Ma Vương không phải ở nhân gian đã bị nàng tiêu diệt rồi sao? Vì sao cái thứ quái dị này cho nàng cảm giác cư nhiên lại giống như đúc so với tên Ma Vương độc ác?
Cô Ngự Hàn căm giận cơ bắp cả người cứng lại, phập phồng, nắm đấm siết lại vang lên tiếng răng rắc
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Nhanh chút buông thê nhi (vợ con) ta ra, bằng không ta sẽ phanh thây ngươi thành vạn mảnh!”
Thương Tuyệt Lệ che ngực lảo đảo đi tới: “Vương... Phụt...”
Vừa nói một tiếng, từ trong miệng hắn liền phun ra máu tươi, cơ thể tựa hồ đứng không vững loạng choạng như sắp ngã.
Cô Ngự Hàn rất nhanh đưa tay đỡ lấy hắn: “Tuyệt Lệ, ngươi làm sao có thể bị thương đến vậy?”
Thương Tuyệt Lệ rất cố gắng mới có thể lấy hơi, ánh mắt thẳng tắp nhìn màn hắc vụ kia đang vây khốn Bối Bối: “Vương, đó là tế ti của Hắc Phong quốc, pháp lực của hắn... cao đến quỷ dị, chúng ta đều đánh giá sai hắn.”
“Tế ti?” Cô Ngự Hàn lặp lại, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng hắc vụ, ánh mắt xẹt qua Bối Bối sắc mặt đang dần dần tái nhợt.
Bỗng dưng, tâm tư hắn vừa động, cùng hắc vụ đàm phán: “Ngươi buông thê nhi ta ra, ta cũng sẽ buông tha Hắc Khi Dạ, như thế nào?”
Nghe vậy, hắc vụ đang chuyển động tựa hồ dừng lại một lúc, vùng dày đặc cư nhiên biến thành một đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Hắc Khi Dạ sụp đổ ở cách đó không xa.
Tựa như suy tư một chốc, hắc vụ mới âm lãnh mở miệng: “Ngươi mang Hắc Vương lại đây trước.”
Mặt mày Cô Ngự Hàn trầm xuống, hung tợn trừng mắt hắc vụ, sau đó mới thoáng xoay người, hồng quang trong tay vung lên, cự xà màu đen liền bị hồng quang bao phủ.
“Vèo” một tiếng, hắc xà nháy mắt đã nằm dưới chân Cô Ngự Hàn.