Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 160: TRUY ĐUỔI
Không khí tại đại sảnh lúc này, thật vô cùng náo nhiệt.
Tài tử giai nhân hăng hái dạt dào quay câu đối, có đôi khi trả lời câu đố sai, hào khí rất là nhiệt liệt, rất có không khí nhân tài cạnh tranh.
Cô Ngự Hàn thủy chung vẫn duy trì nụ cười ở trên môi, nhưng trong tâm bắt đầu dấy lên cảm giác bất an, ánh mắt âm thầm nhìn xung quanh, một lần lại một lần, cái… tiểu nữ nhân kia như thế nào vẫn chưa trở lại?
Đợi được một lát, hắn quyết định bản thân đi tìm nàng, aiz… Vốn là muốn cho nàng nổi cơn ghen, để nàng cảm giác được mùi vị của người bị bỏ sang một bên là như thế nào, hiện tại nhớ ra bộ dáng nàng tự cắn môi mình sinh hờn dỗi, tâm không khỏi thấy có chút đau lòng.
Con ngươi đen quét qua Điền Quyên Quyên thủy chung vẫn đang đi theo bên cạnh hắn, hắn đương nhiên biết ý đồ của nàng và cha nàng, nếu như là trước đây đối với một mỹ nhân thanh tú, toàn tâm ái mộ hắn như thế này,hắn sẽ không keo kiệt đem nàng nạp vào hậu cung, nhưng hôm nay thế nào cũng không được, bởi vì hắn duy nhất đối với tiểu nữ nhân kia của hắn, trong lòng mới có cảm giác.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chưa bao giờ từng nghĩ qua hắn lại chịu thua trong tay một nhân loại, lại còn hãm mình thật sự sâu trong đó a, hết lần này tới lần khác cái… tiểu nữ nhân kia nhất định không hiểu cho tâm tư của hắn, không ngừng nghĩ tới chạy trốn khinh thường ngôi vị Vương Hậu bên cạnh hắn, khiến cho hắn càng lúc càng thấy uể oải, làm Vương lâu như vậy, lần đầu tiên mới bị người khác tỏ ý ghét bỏ đến thế.
Thừa dịp Điền Quyên Quyên đang đem sự chú ý đặt vào chú rể, hắn di chuyển lặng lẽ rời đi, chỉ là bất quá hắn đã đánh giá thấp năng lực phản ứng của Điền Quyên Quyên.
“Cô công tử, ngươi muốn đi đâu sao?”
“Ta đi theo muốn bàn luận cùng các công tử khác.” Hắn cố ý cường điệu “Công tử” hai chữ, mục đích chính là vì ngăn cản Điền Quyên Quyên đi theo, nam nhân tụ hội, nữ tử tự nhiên nên đứng sang một bên.
“… Ta chờ ngươi trở lại.” Sắc mặt Điền Quyên Quyên đổi sang ửng đỏ, mặc dù nàng muốn theo sau, nhưng là cấp bậc lễ nghĩa bức nàng dừng lại, vì vậy chỉ có thể dùng ánh mắt sở sở ái mộ đặt trên người Cô Ngự Hàn, đem tâm ý bản thân gửi vào ánh mắt.
Cô Ngự Hàn nhếch môi cười nhẹ, không thể đáp ứng chờ mong của nàng, hắn chỉ biết đặt sự chờ đợi của Bối Bối ở trong lòng, những nữ nhân khác có thích chờ hắn như thế nào, không có liên quan gì đến hắn.
Điền Quyên Quyên nhìn chăm chú theo bóng lưng của Cô Ngự Hàn, ánh mắt chưa từng rời đi, muốn nhìn xem hắn dừng lại ở chỗ nào.
Cảm giác được ánh mắt của nàng mang theo ý đồ, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn xẹt qua một ánh tà khí, tại vương cung nhiều người như vậy cũng không từng có ai có thể giám thị được chỗ hắn muốn đi, chỉ cần hắn có chủ tâm muốn tránh, chưa từng có người nào có thể tìm được, cho nên, lần này đây cũng không ngoại lệ.
Tốc độ bước chân của hắn bắt đầu nhanh dần, tại trong đám người lập loè, chỉ chốc lát sau liền không thấy tung ảnh của hắn.
Điền Quyên Quyên đảo đảo ánh mắt, nhưng thật sự nhìn không thấy tới thân ảnh của hắn, nàng ảo não giậm chân, sau đó chưa từ bỏ ý định bắt đầu tại trong đám người qua lại không ngớt tìm kiếm.
……….
Bối Bối không biết bản thân đi tới nơi nào, chỉ biết là càng ngày càng im lặng lạnh lẽo, càng ngày càng an tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân của nàng, an tĩnh đến mức làm nàng cảm giác thật sự sợ hãi.
Mặc dù hiện tại là ban ngày, nhưng là nơi này cũng quá hoang tàn vắng vẻ a, đưa mắt nhìn lại, trừ bóng cây cao lớn ra thì toàn hoa là hoa, nếu đưa thân đi vào trong đó, căn bản nhất định sẽ không tìm thấy điểm tận cùng.
Nàng đưa tay tự ôm lấy mình, chà xát cánh tay đã bắt đầu lạnh.
Lại đi hồi lâu, nàng hoàn toàn tìm không được đường trở về, đi qua một cái rồi lại một cái cổng vòm, đi vào một cái rồi lại một cái hoa viên nữa, làm cho nàng cảm giác được bản thân không chỉ lạc vào một mê cung thông thường.
Không biết đi bao lâu, nàng bắt đầu thấm mệt, vì vậy tìm một gốc đại thụ ngồi xuống, hai tay đấm đấm lên đôi bắp chân đã mỏi nhừ.
“Đều là lỗi của Cô Ngự Hàn, tức chết ta, bây giờ không biết là đã đi lạc đến nơi nào rồi, như thế nào một bóng người cũng không có, nếu là đi mãi không ra được chỗ này thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta ngay cả ban đêm cũng phải ở chỗ này hứng gió tây bắc qua đêm?”
Nàng càng nghĩ càng sợ, ánh mắt bắt đầu rất tích cực nhìn xung quanh bốn phía, hy vọng có thể tìm được một chỗ có cửa ra, hoặc là trước hết có thể tìm được một nơi tránh gió cũng tốt, tư vị giận dỗi ủy khuất thật sự là khổ sở a.
Nhìn nhìn, nàng hốt nhiên thấy cách đó không xa, sau mấy tán cây hình như có một gian phòng, đôi mắt nàng sáng rực, lập tức đứng đi đến đó.
Đi tới trước cửa, nàng phát hiện cánh cửa phòng thực chất chỉ khép hờ, nàng dỏng tai lắng nghe, trong phòng im ắng, không biết là có người trong đó không.
Hít một hơi thật sâu, nàng lại nhìn chung quanh một chút, cũng im ắng, những gian phòng bên cạnh cũng tĩnh lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng bắt đầu do dự, nhìn về phía cánh cửa, nàng hốt nhiên không dám đi, vội vàng xoay người chạy, tuy nhiên, trong lúc nàng xoay người lại vô tình đập vào một người.
“A…” Nàng hoảng vía lập tức hô to, mãnh liệt ngẩng đầu, trước mặt nàng là một nam nhân cao gầy, gương mặt phảng phất nét bệnh tật, xanh xao, tuổi đại khái khoảng trên dưới hai mươi.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Bối Bối sợ hãi nuốt nước miếng, bởi vì nàng thấy ánh mắt của nam nhân này là lạ làm sao, hình như… hình như rất hoang dại, lại thêm khuôn mặt trắng bệch như người chết, quả thực làm cho người ta cảm thấy run rẩy.
Ánh mắt nam nhân dần dần có chút tập trung, hắn nhìn Bối Bối nhếch môi cười một tiếng: “Ha hả a… Mỹ nhân mỹ nhân…”
Bối Bối trợn to ánh mắt, hoảng sợ nhìn bộ dáng tâm thần không bình thường của hắn, nàng kinh hồn táng đảm lui ra phía sau vài bước: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Mỹ nhân mỹ nhân, không cần đi, ta muốn mỹ nhân, ha hả…” Nam tử đột nhiên động tác rất nhanh bắt đầu lao về phía nàng.
“A… Tránh ra…” Bối Bối nhịn không được hét lên một tiếng liền bắt đầu chạy trốn, nàng thật muốn mắng XX xoa xoa, tại sao nàng dọc theo đường đi gặp phải nhiều người điên không bình thường như vậy!
“Mỹ nhân đừng chạy, làm tân nương của ta a, mỹ nhân mỹ nhân…” Nam tử bắt đầu đuổi theo phía sau nàng.
“Ta không phải mỹ nhân, ta là nam nhân!” Trong lúc bối rối, Bối Bối nhớ ra bản thân giờ phút này đang giả dạng nam nhân, vì vậy thử khiến cho cái gã người điên kia hiểu thân phận của mình.
“Ha hả… Trên người của ngươi có mùi hương của mỹ nhân, mỹ nhân mỹ nhân…” Nam tử vẫn như vậy, cười hì hì đuổi tiếp.
“A… Không cần lại đây…” Bối Bối thực tức đến phát điên rồi, tại sao như thế nào khắp nơi đều là hoa viên cây cối, người nào cũng không có, trời ạ, nghĩ đến người điên kia đang đuổi ở phía sau, nàng liền cảm thấy rùng mình liên tục.
“Cô Ngự Hàn, ngươi chết ở nơi nào, mau tới cứu ta, Cô Ngự Hàn…” Nàng vừa vội lại hoảng vía kêu thét, không ngừng quay đầu lại nhìn cái tên nam nhân điên đang đuổi theo nàng, gương mặt trắng nhợt như xác chết, cặp mắt kia tản ra ánh sáng dị thường, làm cho người ta lòng bàn chân phát lạnh.
Chạy hồi lâu, nàng hốt nhiên phát hiện sau lưng không còn nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, hoàn toàn không thấy cái tên điên vừa một mực đuổi nàng …