Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 2: Hắc Khi Phong Vs Huyên Trữ [2]
Bóng trăng dời đi, bầu trời đêm khuya càng thêm tối đen, cơ hồ che khuất toàn bộ ánh trăng .
Huyên Trữ rón ra rón rén tiến vào tẩm thất[1] của Hắc Khi Phong, nhìn trái liếc phải, mục tiêu tập trung trên khe hở của ngăn tủ ở đầu giường.
“Rốt cục cũng tìm được một chỗ có thể ẩn trốn rồi.” Nàng vui mừng thì thào.
Thân mình yêu kiều nhỏ nhắn tiến vào trong khe hở, bóng tối bên trong lập tức che đậy hoàn toàn thân ảnh của nàng.
Nhìn xung quanh tối đen không thấy rõ năm ngón tay, nàng chắp tay nói thầm: “Thần linh ơi, phù hộ ta không bị tên gia hỏa kia phát hiện, ta không phải đến làm chuyện xấu, ta chỉ là muốn nhìn dáng vẻ lúc ngủ của hắn, như thế mà thôi, phù hộ phù hộ…”
Nàng liên tục niệm vài lần phù hộ rồi mới ngưng lại, sau đó bắt đầu im lặng chờ đợi chủ nhân của tẩm thất trở về.
Chờ a chờ, chờ qua chờ lại, chờ tới chờ lui, chờ cho đến khi mí mắt nàng bắt đầu chống đỡ không nỗi mà hạ xuống…
Đầu nặng nề gật xuống, nàng đột nhiên mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng kia đã không biết khi nào dời đi rồi.
Nàng dụi dụi đôi mắt ẩm ướt, nhìn về phía giường, vẫn rỗng tuếch.
“Đã trễ thế này sao chàng còn chưa trở về ngủ?”
Trong bóng đêm, thanh âm nói thầm của nàng có chút mơ hồ.
Không lâu sau, trong khe hở tối đen lại khôi phục im lặng, thì ra nàng lại đi câu cá rồi.
Không biết thời gian qua bao lâu, ngoài cửa tẩm thất vang lên giọng nói của cung nữ trực đêm.
“Vương.”
Hắc Khi Phong khoát tay: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân sột soạt dần dần hướng gần tới tẩm thất.
Đóng cửa phòng, Hắc Khi Phong đi về hướng giường.
Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh của hắn lóe ra hàn quang sắc bén.
Có người!
Lợi dụng cảm giác trời sinh vốn nhạy cảm cực độ, trong khoảnh khắc hắn phân biệt được chỗ ẩn thân của người này.
“Vèo” một tiếng, bóng đen nhất thời chuyển động, hắn đã tới trước ngăn tủ, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm khe hở tối đen kia.
Trong bóng đêm, ánh mắt của hắn sáng như sao, cho dù chung quanh đều là một mảnh tối đen, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy người trong góc kia, tia sắc bén trong mắt lập tức tan biến, thay vào là sự thiếu kiên nhẫn sâu sắc.
Nữ nhân chết tiệt, nàng sao có thể ở trong này?! (BB: Phong ca tuy là thần tượng của ta, nhưng dám nói con gái là chết tiệt thì quả là ko đúng)
Xét tình hình, nàng tựa hồ là đặc biệt trốn ở đây chờ hắn!
Nữ nhân này rốt cuộc muốn thế nào…
Hạ thấp người, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trước mặt đang gật gật đầu ngủ đến vô tư, có một loại cảm giác thâm trầm vô lực.
Đưa tay, hắn muốn lay nàng tỉnh để đuổi ra ngoài.
Nhưng mà, bàn tay đưa đến bả vai nàng thì ngừng lại.
Nếu lay nàng tỉnh, không biết nàng lại sẽ quấn quít hắn sao đây.
Suy tư một chút, ngón tay hắn điểm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng.
Huyên Trữ giật giật môi đỏ mọng, ưm một tiếng, thân mình mềm nhũn trợt xuống.
Ánh trăng không biết khi nào lại lọt vào, chiếu vào cánh tay nhỏ bé đang rủ xuống của nàng, ngón tay trắng nõn qua ánh trăng ẩn ẩn tản ra ánh sáng như ngọc.
Bỗng nhiên, Hắc Khi Phong nhíu mắt lại, ánh mắt khóa trụ lên những đốm máu nhỏ kia trên ngón tay trắng mềm của nàng.
Trong đầu nhanh chóng nhớ lại cái túi hương bị hắn ném lại ngự thư phòng, trên đám hoa được thêu kia cũng có những đốm máu nhỏ như vậy khó có thể nhìn thấy được.
Đồng tử hắn co lại, ánh mắt nhìn thẳng về thân thể của nàng tử liên tục trợt xuống…
Mắt thấy nàng sắp ngủ trên mặt đất, cánh tay tráng kiện động tác nhanh hơn, trước lúc nàng trợt xuống đất đã bế nàng lên.
Tiếp xúc được cái ôm ấm áp, Huyên Trữ theo bản năng càng thêm dựa sát vào hắn, khuôn mặt nhỏ xinh thoải mái ma sát nguồn truyền đến ấm áp.
Mày hắn càng nhăn hơn, có loại cảm giác hối hận vì đã quá lỗ mãng mà bế nàng lên.
Hạ mi nhìn nàng, nhìn thấy gương mặt ngủ của nàng thật thỏa mãn, khóe môi còn mơ hồ giương lên nụ cười hạnh phúc.
Nhìn gương mặt nàng ngủ yên tĩnh cùng hạnh phúc, khác xa so với lúc nàng tỉnh càn quấy không thôi, hắn cư nhiên không nỡ lại lần nữa để cho nàng ngủ sàn.
Nàng ngủ, thêm một phần an tĩnh đáng yêu, hô hấp nhẹ cũng có vẻ thực nhu hòa.
Quên đi, coi như nhật hành nhất thiện[2] đi.
Vừa nghĩ, hắn bế nàng lên, mở rộng bước chân đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua hành lang quanh co, thị vệ trực đêm cùng cung nữ nhìn thấy hắn đến, cuống quít hành lễ.
Nhưng mà, thời điểm bọn họ nhìn thấy Hắc Vương vĩ đại trong ngực còn ôm một người, mắt cơ hồ muốn lọt ra ngoài.
Vì để che dấu sự kinh hãi, khi hành lễ đầu bọn họ so với ngày thường cúi càng thấp.
Hắc Khi Phong không lưu ý đến cử chỉ bất bình thường của thị vệ và cung nữ, bước chân vẫn nhanh như cũ.
Nhìn bóng dáng bọn họ ở một đầu khác của hành lang, thị vệ các cung nữ nhịn không được hai mắt nhìn nhau, ánh mắt ái muội lại thêm tò mò.
Đi vào Di Hòa điện nơi nàng đang ở, Hắc Khi Phong đi thẳng vào tẩm thất của nàng.
Khi hắn sắp đặt nàng lên giường để rời khỏi, lại phát hiện ống tay áo của mình không biết từ khi nào bị nàng nắm chặt.
Hắn kéo kéo, lại phát hiện lực níu tay áo của hắn thật đúng là không phải do sự ngoan cố bình thường, liền ngay cả động tác của hắn mạnh cơ hồ có thể kéo cả nàng đi cũng không thấy tay nàng có chút dấu hiệu buông ra, một chút cũng không!
Mím chặt bạc môi, hắn vận khí vào lòng bàn tay, đôi mắt chớp cũng không chớp rạch hướng tay áo.
“Roẹt.” Một thanh âm y phục rách toạc trong đêm tối an tĩnh có chút đột ngột.
“Rầm” một tiếng, tay nàng rơi trở lại giường, trong tay vẫn như cũ túm lấy nửa đoạn ống tay áo của hắn.
Hắc Khi Phong giơ tay lên, tấm chăn ấm áp liền tự động phủ trên người nàng.
Hắn lại đưa tay bắn một phát, trướng màn liền hạ xuống. (BB:Có công lực thật là sướng)
Hết thảy lại khôi phục lại sự yên tĩnh của đêm tối.
Xoay người, hắn một phút cũng không chần chừ mà đi ra ngoài.
Trên chiếc giường tối đen, Huyên Trữ bị bao bọc bởi chăn đang chuyển thân, tay nắm nửa đoạn tay áo bất giác siết chặt lại, đem ống tay áo càng thêm nắm chặt.
Trong lúc ngủ say, môi nàng mấp máy, nói mớ một cách không rõ: “Hắc Khi Phong… Chớ đi… Ta rất thích chàng…”
Hắc Khi Phong vừa đi đến cửa lập tức cứng đờ, nín thở nghiêng tai lắng nghe, phát giác hô hấp nàng đều đều, hiển nhiên không phải đã tỉnh.
Hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may là không phải đã tỉnh lại, thời gian này thật sự là bị nàng cuốn lấy có chút khó có thể chịu đường được.
Trên đường trở về, lông mày hắn cứ nhăn chặt.
Nàng thích hắn?
Đây không phải là những gì hắn muốn thấy.