Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 276: ĐÃ CHẾT
Cách đó không xa, Thương Tuyệt Lệ ra sức giết chốc mở một đường, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn Khả Y đang ở bên cạnh.
“Khả Y, nàng không nên tới nơi này, rất nguy hiểm, mau trở về.” Thương Tuyệt Lệ gào thét, ngay trong nháy mắt lúc hắn phân tâm, một lưỡi đao của kẻ địch xẹt qua cánh tay của hắn.
“A......” Thương Tuyệt Lệ đau đớn kêu một tiếng.
Trong hỗn loạn, Khả Y nhìn thấy máu tươi từ trên cánh tay của hắn bắn ra, nàng phẫn nộ đến đỏ mắt, trong ngực một luồng máu nóng quen thuộc lại bắt đầu sôi trào.
Bóng dáng của nàng nhanh chóng chuyển tới bên kia của Thương Tuyệt Lệ, lòng bàn tay phụt ra một luồng ánh sáng màu trắng bắn về phía tên binh lính đánh lén kia.
“A!” Binh lính hét lên rồi ngã gục.
Thương Tuyệt Lệ sửng sốt một chút: “Khả Y, nàng...... Lại thi pháp?”
Khả Y ngẩn ngơ nhìn tay mình, lắc lắc đầu: “Ta không biết, ta muốn gặp Bối Bối, ta muốn đi tìm Bối Bối.”
Đôi mắt kiên quyết của nàng mở to, ánh mắt bối rối tìm kiếm trên chiến trường, đáy mắt lo lắng dường như muốn tràn ra.
Rất nhanh, lại có địch binh trào ra, làm cho bọn họ không rảnh lại để ý tới người khác.
Khả Y tức giận nhìn kẻ địch ngăn trở mình, luồng ánh sáng trắng trong tay càng ngày càng sáng, thi pháp càng ngày càng mạnh mẽ, ngay cả chính nàng đều hiểu rõ ràng pháp lực của mình mạnh đến bao nhiêu.
Thương Tuyệt Lệ đá văng kẻ địch, giữ chặt tay nàng: “Khả Y, đi theo ta, ta nhìn thấy bọn họ.”
“Được.” Khả Y lòng nóng như lửa đốt theo bước chân của hắn trong đám quân địch hỗn loạn, hợp tác chặt chẽ đánh ngã một đám quân địch chặn đường, thẳng đến mục tiêu.
......
Dưới thành lâu, Cô Ngự Hàn càng thêm kích động ôm chặt người trong lòng: “Tiểu Bối Bối, đừng nhắm mắt lại, trăm ngàn lần đừng.”
Bối Bối chỉ cảm thấy trước mắt từ từ bắt đầu một mảnh tái nhợt, nàng cố gắng chớp mắt, muốn làm ình thấy rõ khuôn mặt của hắn, lại phát hiện càng ngày càng khó khăn.
Bên cạnh, Hắc Khi Dạ cùng Hắc Khi Phong đánh quấn lấy nhau đến khó phân biệt.
Cho dù trong lúc chiến đấu, Hắc Khi Phong còn có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Cô Ngự Hàn, lòng hắn nhấc lên, âm thầm cắn răng, dùng ra toàn lực đánh lui Hắc Khi Dạ: “Đại ca, thực xin lỗi.”
Ngực của Hắc Khi Dạ trúng chưởng, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
“Phong đệ!” Hắn phẫn nộ thét lên, ánh mắt vừa đau vừa hận vừa không dám tin trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hắc Khi Dạ, theo bản năng Hắc Khi Phong khẩn trương tiến lên từng bước: “Đại ca, huynh thế nào nào rồi?”
“Đứng lại, đừng lại đây, ngươi không phải đệ đệ của ta, ta không có người đệ đệ tranh giành vương vị với ta lại còn xuống tay đối với ta.”
Hắc Khi Phong dừng bước chân, đau thương nhìn Hắc Khi Dạ: “Đại ca, ta không muốn cùng huynh tranh giành vương vị, nhưng ......Huynh lại tính kế tranh giành tân nương của ta.”
“Câm miệng!” Hắc Khi Dạ chật vật căng cứng mặt.
“Tiểu Bối Bối...... Tại sao có thể như vậy, Tiểu Bối Bối, mở to mắt, van cầu nàng đừng nhắm mắt lại, đừng......”
Giọng nói run run của Cô Ngự Hàn dường như muốn làm cho không khí đông lạnh cũng mang một sắc thái bi thương.
Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, phút chốc cả người quay lại, muốn nhìn tình trạng, ngay trong nháy mắt này Hắc Khi Dạ giận dữ ra tay đánh về phía lưng của hắn.
“Phốc!” Hắc Khi Phong phun ra một ngụm máu tươi gục xuống đất.
Hắn không hề quay đầu lại nhìn Hắc Khi Dạ, chỉ đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, lảo đảo đứng lên.
Đôi mắt của hắn dừng trên khuôn mặt không chứt hờn dỗi của Bối Bối, vết máu bên môi của nàng làm mắt hắn đau nhói.
“Tiểu Bối, Tiểu Bối......” Giọng của hắn khàn khàn gọi, nước mắt hiện ra bên khóe mắt.
Nhưng vào lúc này, Thương Tuyệt Lệ mang theo Khả Y chạy vội tới bên cạnh bọn họ.
“Đứng lại!” Thương Tuyệt Lệ lập tức ngăn Hắc Khi Phong lại không cho hắn tới gần.
“Tránh ra!” Hắc Khi Phong tức giận trừng mắt Thương Tuyệt Lệ, mới muốn vận khí đánh lui Thương Tuyệt Lệ, ngực lại truyền đến cơn đau đớn, làm cho hắn dường như đứng không nổi chân run rẩy bước vài bước.
......
“Bối Bối, Bối Bối làm sao có thể bị thương?” Khả Y quỳ rạp xuống trên đất, khóc nhìn sắc mặt của Bối Bối giống như sắp mất đi ý thức.
Cô Ngự Hàn chưa từ bỏ ý định đem chân khí dẫn nhập vào trong cơ thể của Bối Bối, lại chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác nhiệt độ cơ thể của nàng nhanh chóng giảm xuống.
Bối Bối hoảng hốt nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của khuôn mặt tuấn tú trước mắt, miệng mở, thật vất vả mới có thể lại cho giọng nói thoát ra.
“Cô...... Cô Ngự Hàn, đừng lãng phí...... sức lực, ta...... Ta......”
Nước mắt của nàng rơi xuống, lúc này đây, nàng thật sự cảm giác được sinh mệnh của chính mình đang trôi đi, là một cảm giác trôi đi không cách nào ngăn cản được.
Vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng mà nàng biết, nàng không có thời gian.
Cố gắng thở hổn hển hít vài ngụm khí, nàng dịu dàng nhìn khuôn mặt rơi lệ của hắn, thân thể đang rét run, trong lòng lại ấm áp.
“Cô Ngự Hàn, hãy nghe...... Hãy nghe ta nói, ta...... Ta yêu chàng, tuy rằng...... Tuy rằng có rất nhiều lúc chàng......thực rất...... đáng ghét, ngay từ đầu còn...... còn khi dễ ta, chiếm tiện nghi của người ta còn nói không...... không cưới ta, khi đó...... Ta rất ghét chàng, nhưng mà bây giờ ta...... Rất yêu chàng, sau này...... sau này nếu có thể lại gặp, chàng...... chàng ngay từ đầu hãy nói là...... muốn lấy ta, được không...... Ta...... Ta...... Khả Y, Khả Y......”
Còn muốn nói gì nữa, nhưng đôi mắt của nàng lại dần dần nhắm lại, tiếng nói dần dần biến mất, trên mặt một mảnh tĩnh mịch.
“Không! Tiểu Bối Bối, mở to mắt, mở to mắt a! Lời của nàng còn chưa nói xong, nàng không thể bỏ đi, không thể, ta không chấp nhận......” Cô Ngự Hàn nổi điên ôm chặt nàng, tiếng khóc gào lên, khuôn mặt tuấn dật chứa đầy đau khổ bi thương.
“A...... Vì sao, vì sao......” Hắn bi phẫn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét thê thảm làm cho người ta nghe thấy cũng không đành lòng.
Hắc Khi Phong ngã quỳ trên mặt đất, thê thảm nhìn bóng hình xinh đẹp màu đỏ kia, vẻ mặt đờ đẫn......
Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nhíu lại, lấy ra một cây sáo để lên miệng, một làn sóng kỳ dị vô thanh dập dờn hướng tới Hắc Khi Phong.
Trong chốc lát, Hắc Khi Phong liền nhắm mắt lại không biết gì ngã xuống đất, khóe môi của Hắc Khi Dạ gợi lên một tia ngoan tuyệt cười lạnh, đưa tay vung lên, cùng Hắc Khi Phong hai người đồng thời biến mất ở trên chiến trường.
......
Thương Tuyệt Lệ quỳ gối bên cạnh Khả Y, hốc mắt kinh ngạc đỏ lên.
“Bối Bối, Bối Bối......” Khả Y khóc không thể tự mình cầm lấy tay của Bối Bối, tơ lụa của hỉ phục màu đỏ kia dường như bị nàng nắm chặt đến muốn rách.
Một trận gió thổi tới, thổi bay ống tay áo của Bối Bối, lộ ra cánh tay trắng nõn của nàng, vết sẹo rõ ràng trên cánh tay có thể nhìn thấy được.