Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 12: DỄ NHÌN!
Cô Ngự Hàn không gây chút tiếng động, ngón tay bắn ra, cột đá quay một vòng rồi dựa vào bên tường.
Bối Bối trợn tròn mắt, khó có thể tin nổi cái màn vừa nhìn thấy này, nhìn thạch đầu “Thùng thùng đông” quay vòng, nàng vừa cảm thấy kinh hãi vừa vui vẻ, liếm liếm môi, nàng cũng to gan tiến lại.
“Cô nương, mời.” Thạch đầu lại lần nữa phát ra âm thanh.
Há hốc miệng, Bối Bối cười khúc khích: “Ha hả… Na Na… Ta liền không khách khí .”
Người tốt, nàng đột nhiên cảm thấy không chút sợ hãi, ngược lại có nảy sinh một loại kích động.
Cẩn thận đặt chân lên cột đá, nàng đã có thể với tới tường, liền vươn người qua đầu tường, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trong băng khắc như gấm, khói sương lượn lờ: “Thật là đẹp!”
Cô Ngự Hàn biến thành rắn, tựa đầu bên cạnh nàng, thích thú nhìn con mắt trong suốt lấp lánh những tia sáng cuồng nhiệt của nàng, tròng mắt màu đỏ hơi chuyển động, đáy mắt xẹt qua một luồng sáng đỏ, chỉ thấy tẩm cung của hắn lập tức lấp lánh ngũ sắc rồi chuyển sang màu tím hồng.
“Di? Đó là cái gì? Chẳng lẽ bên trong có kho báu?” Trí tò mò của nàng bị câu dẫn nổi lên.
Quên biến mất suy nghĩ cần chạy trốn, nàng cúi đầu với thạch đầu nói cám ơn:
“Thạch đầu lão huynh, cám ơn a.”
Nói xong, nàng liền trườn người muốn trèo qua tường, lúc này, Cô Ngự Hàn tức giận mắt thoáng hiện ánh sáng tà khí, xem ra tiểu nữ nhân này lòng hiếu kì còn hơn tất cả. Hắn biến đổi âm điệu nói nhỏ bên tai nàng : “Không khách khí, cô nương đi thong thả.”
Ghé sát cổ nàng, ngửi được mùi thơm ngát, hắn nhịn không nổi liền vươn đầu lưỡi liếm liếm lên cái gáy mềm mại, ân, mùi vị cũng tốt, hơn nữa càng liếm càng tuyệt !
“Oa a, ai liếm ta?” Bối Bối cảm thấy tựa như có người liếm vào cổ nàng, sợ đến mức suýt nuốt mất lưỡi, trên thực tế chân nàng bị dọa đến trọng tâm nghiêng đi không chống đỡ được cơ thể. Thấy nàng ngả nghiêng chuẩn bị ngã xuống, Cô Ngự Hàn vươn đuôi hất lấy nàng, làm nàng không rơi xuống mà lại ngã nhào vào phía bên kia tường
“Cứu mạng a…” Bối Bối cảm nhận được thân thể của mình từ trên tường rơi xuống, chỉ có thể gào thét khua loạn trong không khí.
Cuối cùng, nàng nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cú té đau đớn.
Di? Hình như không đau ? Không chỉ có không đau, còn có một cỗ nhiệt khí vây quanh nàng, mặt đất lại ấm áp sao?
Nàng thầm suy nghĩ, nghĩ tới cảm giác bản thân, thật kỳ quái, như thế nào cảm giác giống như là từ trên vách đá rơi xuống ngồi ở trên cái con đại xà kia, chẳng lẽ…
Nhớ đến, trong lòng nàng thoáng chấn kinh, mở choàng mắt muốn nhìn rõ ràng, tuy nhiên, dáng người trước mắt làm cho nàng á khẩu quên biến luôn, nước miếng muốn chảy ròng ròng.
Dễ nhìn! Đẹp trai đến mức không còn gì là đạo lý nữa! Hơn nữa đang ôm nàng!
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào bờ vai của hắn, soi rõ ngũ quan cân đối tuấn mỹ, ánh mắt của hắn dường như mang lại cảm giác mê muội cho người ta, ánh trăng chiếu sáng, trong đáy mắt hắn, nàng có thể nhìn rõ ràng bóng dáng của mình.
Nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, con ngươi đen mị hoặc của hắn, nàng thoáng thất thần.
Cô Ngự Hàn cúi đầu đối mắt cùng nàng, nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của nàng, bộ dạng khuynh diễm không thể che giấu, hắn cảm thấy bộ dạng ngây ngô của nàng chẳng những không giống những nữ nhân ngây ngô khác làm hắn khó chịu, ngược lại, lại làm hắn cảm thấy thú vị cực kỳ.
Hắn nhếch lên bạc môi, cất tiếng nói với giọng điệu đùa giỡn: “Cô nương, mặc dù ngươi không phải rất nặng, bất quá ôm lâu cánh tay ta cũng cảm thấy có chút khó chịu.”