Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 173: TÀ TỨ




Thương Tuyệt Lệ đem Khả Y giao cho Bối Bối tới đỡ lên, sau đó rất có lễ thối lui đứng ở một bên.





Cô Ngự Hàn như có điều suy nghĩ về Khả Y đoan trang kia, ánh mắt rơi vào trên người Thương Tuyệt Lệ, mày kiếm nhíu lại: “Tuyệt Lệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”





Ánh mắt Thương Tuyệt Lệ lại rơi vào trên người Khả Y, sắc mặt của nàng còn có chút tái nhợt, đã bị kinh hách không nhỏ, đồng tử của hắn thu lại, mới cung kính trả lời vấn đề của Cô Ngự Hàn: “Vương, thuộc hạ… Cũng không biết.”





Hạ thấp ánh mắt xuống, Cô Ngự Hàn trầm ngâm chỉ chốc lát, Hà Khả Y mới vừa rồi trong cơ thể phát ra bạch quang là một cỗ năng lượng không nhỏ ngưng tụ thành, mà nàng tựa hồ bản thân không thể điều khiển năng lượng, nhưng là căn cứ vào biểu hiện của Hà Khả Y xem ra nàng tựa hồ cũng không có bất cứ kinh nghiệm tu luyện pháp thuật nào.





Xem ra chuyện rất quỷ dị.





Bối Bối nâng Khả Y đi tới, có chút khẩn cấp nhìn về phía Cô Ngự Hàn: “Thân thể Khả Y hình như rất suy yếu, nàng ấy rất không thoải mái, ngươi gọi người đi thỉnh đại phu tới đây xem bệnh cho nàng.”





“Không cần gọi đại phu, nàng ta chỉ cần điều tức một chút sẽ không có việc gì.” Cô Ngự Hàn đem mấy sợi tóc rối loạn phía trước của nàng vuốt lại ra phía sau, động tác ôn nhu, hướng tới nàng ánh mắt sủng nịch vốn chỉ thuộc về nàng.





“Điều tức? Khả Y lại không biết pháp thuật võ công, điều tức cái gì a, ngươi đừng cho là ai cũng cường đại giống như ngươi nha.” Bối Bối bất mãn đưa tay cầm bỏ tay của hắn xuống, hung hăng bóp mạnh tay hắn một cái.





Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, trở tay nắm chặt tay nàng, bàn tay tác quái mềm mại của nàng nhanh chóng bị hắn vững vàng nắm vào lòng bàn tay.





“Tiểu Bối Bối, nguyên lai ở trong lòng của ngươi ta rất cường đại a, lời này nghe tới thực làm cho người ta vui vẻ nha.” Bạc môi của hắn nhếch lên, đôi môi nâng lên một đường cong xinh đẹp đến mê người.





Nhìn đông nhìn tây nhìn tả nhìn hữu chứ nhất định không nhìn hắn! Bối Bối không tự nhiên quay về hướng Thương Tuyệt Lệ hô: “Thương Tuyệt Lệ, ngươi đi gọi đại phu.”





“Vâng”





“Không cần.” Cô Ngự Hàn khoát tay ngăn lại Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen hướng phía Khả Y quét tới, tại lúc Bối Bối còn chưa kịp giơ chân lên đá hắn, hắn đã kịp bổ sung giải thích:





“Nàng ta chỉ là đột nhiên biến thân nên cảm thấy không kịp thích ứng thôi, chờ một chút sẽ khôi phục.”





Trên thực tế, hắn mới vừa rồi, trong lúc giúp Hà Khả Y biến trở về hình người đã làm phép dò xét phản ứng của nàng ta, chỉ là thật không ngờ nàng ta hoàn toàn không biết cách vận khí chống cự, cho nên mới hội giống như hiện tại suy yếu như vậy.





Bối Bối đứng bất động mở to mắt nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, sau một lúc vẫn chuyển suy nghĩ không ngừng, bàn tay đang đỡ Khả Y nghĩ muốn thả ra lại không dám thả.





Nàng dè dặt nhìn Khả Y, nuốt nuốt nước miếng: “Cái…kia… Khả Y, mới vừa rồi cái Bạch Xà kia sẽ không phải là ngươi chứ?”





Khả Y hít một hơi, cố gắng ổn định lại thân thể không khỏe, đôi mắt long lanh nước của nàng hàm chứa áy náy, thấp giọng nói: “Bối Bối, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cố ý làm cho ngươi hoảng sợ.”





“A… Ngươi thật là Bạch Xà a.” Bối Bối đã bất tri bất giác rút tay trở về, ánh mắt trợn thật lớn, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Khả Y, nàng cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng, chớ sợ chớ sợ, Khả Y là rắn tốt.





“Đúng vậy.” Khả Y ôn nhu trả lời, đối với phản ứng của Bối Bối đột nhiên buông bản thân ra, lui lại một bước cảm thấy có chút khổ sở.





Bối Bối mím mím môi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra nhè nhẹ, nàng theo bản năng nắm lấy bàn tay Cô Ngự Hàn, vuốt ve tay trong lòng bàn tay hắn, để cho bàn tay ấm nóng của hắn làm ấm lại cơ thể có chút lạnh vì sợ của bản thân, sau đó mới lại giả vờ không bị kinh hách chút nào quay sang Khả Y cười.





Cô Ngự Hàn hạ thấp ánh mắt nhìn chăm chú nàng, khóe môi vung lên, tùy ý nàng cầm tay của mình, hắn biết, nàng đang dần dần có thói quen ỷ lại hắn, a…





Khả Y cúi đầu, kính sợ liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, cúi người tạ ơn: “Khả Y cám ơn Vương xuất thủ tương trợ.”





“Sau này không được tùy tiện tại trước mặt Bối Bối biến thân, nàng lá gan rất nhỏ, không khỏi sẽ bị kinh sợ.” Cô Ngự Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm trầm phảng phất tỏa ra duệ quang nhìn thấu người khác, thấy vậy Khả Y cảm thấy có chút khẩn trương.





Ánh mắt của Vương, hình như đang trách cứ nàng vừa rồi làm Bối Bối kinh hách.





Nàng cúi đầu: “Vâng”





Sau khi đáp ứng, nàng cảm thấy bàng hoàng, kỳ thật, nàng căn bản là không biết tại sao mình lại đột nhiên biến thân, chỉ là lúc ấy một cổ nhiệt khí chuyển động mãnh liệt trong cơ thể bắt buộc nàng làm như vậy, nàng tới cùng bị làm sao vậy?





Bối Bối bĩu môi, đưa tay đấm đấm vào trong ngực Cô Ngự Hàn: “Ngươi không cần đối với Khả Y thể hiện uy phong của Vương, không cho ngươi làm Khả Y hoảng sợ.”





Vừa nói, nàng liền buông tay hắn ra, một lần nữa tới gần Khả Y, ngượng nghịu cười: “Khả Y, thực xin lỗi, ta… ta lá gan đích xác rất nhỏ, nhìn thấy đại xà đều sợ đến mức nhảy dựng lên như thế…”





Kỳ thật nhìn thấy con rắn nhỏ cũng sẽ sợ hãi vô cùng, nhưng mà cũng không nói ra ngoài, dọa người!





Khả Y lộ ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhu uyển, bình thường trở lại, nghĩ tới bản thân mới vừa rồi biến thân rất không khống chế được, đích xác sẽ làm kinh hách người khác, Bối Bối nhất thời sợ nàng cũng không phải là không có lý do.





“Bối Bối, cám ơn ngươi.” Nàng chân thành cảm tạ.





Hiện tại, nàng chỉ còn lại có Bối Bối là người thân cận duy nhất, nàng thật sự không hy vọng lại mất đi.





“Ai nha, chúng ta cũng không nên tiếp tục nói đến chuyện đó a, ta còn chưa nói cho ngươi nghe tin tức tốt đó. Nói cho ngươi biết, ta với Cô Ngự Hàn cùng nhau cưỡng bức cái Điền Lão gia kia đem khế ước bán thân của ngươi cho ta, ngươi xem này.” Bối Bối vuốt vuốt một tờ giấy đưa cho Khả Y xem.





“Ân hừ!” Cô Ngự Hàn hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nàng thế nhưng cùng người khác nói hắn “Cưỡng bức “, sách, tiểu nữ nhân này thật sự là sẽ không giúp hắn tạo lập hình tượng tốt mà.





Chỉ là, tiếng hừ lạnh của hắn nhất định là không có ai phản ứng lại.





Khả Y đang cầm khế ước bán thân của bản thân, kích động đến mức hốc mắt đỏ lên, nàng cố gắng nhịn xuống nước mắt, hô hấp phập phồng gian nan nói: “Cám ơn ngươi, Bối Bối, ngươi đối với ta thực tốt.”





Tiếp theo, nàng sùng kính nhìn Cô Ngự Hàn: “Khả Y khấu tạ Vương ân.”





Khuôn mặt lê hoa mang theo những giọt lệ lấp lánh, thanh nhẹ yếu ớt, một nụ cười mỉm khuynh thành cùng với vui mừng quá mà ứa nước mắt, nhu nhược đến mức làm cho người ta yêu thương đau lòng.





Chỉ là, lại không dẫn được thương tiếc của Cô Ngự Hàn, hắn ngưng mắt chỉ nhìn Bối Bối không rời, thân thể trường kiện đem nàng kéo ôm vào trong lòng, hôn thoáng nhẹ qua cái trán của nàng, tà tứ cười một tiếng: “Cám ơn tiểu Bối Bối của ta a, nàng chính là đáp ứng điều kiện của ta nên ta mới ra mặt.”





Khả Y nhìn cảnh ấy, thần sắc có chút không tự nhiên, tầm mắt không biết nên hướng đi đâu nhìn, chỉ có thể vô thố nắm chặt khế ước bán thân, cúi đầu.





“Uy uy uy, ta lúc nào đáp ứng với ngươi điều kiện gì a? Không phải đã làm được yêu cầu của ngươi hoán hồi nữ trang sao? Nói cho ngươi biết, muốn thêm điều kiện phụ, bắt ta cắt đất đền tiền, không có cửa đâu!” Bối lắc lắc lưng giãy dụa, đồng thời đưa tay rất dùng sức cố đẩy người ra khỏi vòng ôm cầm cố của hắn.





“Không bắt ngươi cắt đất đền tiền, chẳng qua là muốn ngươi trả lại cho ta vài thứ.” Cô Ngự Hàn dễ dàng liền đem nàng nhấc lên, ôm vào trong ngực, mại khai cước bộ rồi bắt đầu chạy.





Được.





Chuyện mới vừa rồi nàng đẩy ngã hắn, bọn họ trở về phòng từ từ tính toán!





“Ai nha, ngươi muốn làm gì, mau buông ta xuống.” Bối Bối hai chân ra sức đạp giãy giụa, rất không chú ý đạp hắn vài cái, trong con mắt nhiễm thượng một tia tức giận.





Tên sắc xà này, đừng tưởng rằng nàng nhìn không thấy trong đôi mắt hắn đang nói những thứ gì, mà không cần nhìn, riêng cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng nóng lên, nàng cũng biết hắn lại đang động dục!





Nàng chưa từ bỏ ý định quay đầu hướng Khả Y cùng Thương Tuyệt Lệ ngoắc: “Khả Y, Thương Tuyệt Lệ, các ngươi mau tới cứu cứu ta a, ta… ta không muốn a.”





Thương Tuyệt Lệ chỉ là một bộ vẻ mặt như thường, đối với loại tình huống này có thấy cũng phải làm như không thấy, cũng sẽ không vì hành vi lớn mật của Vương mà cảm thấy đỏ mặt, bởi vì, quen rồi a!





Ngược lại, Khả Y lại cảm thấy sững sờ hoảng hốt, thấy Bối Bối giãy dụa lợi hại như vậy, nàng cố lấy dũng khí chạy chậm đuổi theo, đôi mắt đẹp trong suốt thật vất vả mới dám nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn: “Vương, Bối Bối nàng…”





Cô Ngự Hàn dừng bước, quay đầu lại, tuấn mi khẽ nhếch, bạc môi cong lên một nụ cười xấu xa: “Hà cô nương nghĩ muốn theo tới xem Bổn Vương như thế nào thương yêu tiểu Bối Bối của Bổn Vương sao?”





“A? Không… Không có…” Khả Y lắp bắp, gương mặt thoáng chốc đỏ rực lên, xấu hổ quẫn đến mức cúi đầu thấp đến gần chạm ngực.





“Cô Ngự Hàn, ngươi cái tên lưu manh hư đốn này, ngươi cứ nói cái gì a, Khả Y, ngươi không nên nghe hắn nói hươu nói vượn, nam nhân này miệng rất hạ lưu!” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.





Nhìn vẻ mặt của Khả Y, nhất định là hiểu sai rồi, ô, nàng xấu hổ không muốn làm người nữa a.





“A… Tiểu Bối Bối, ta bất quá chỉ là nói thương yêu ngươi, như vậy cũng hạ lưu? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta ngược đãi ngươi hoặc là lạnh nhạt ngươi?”





Cô Ngự Hàn tiếng nói đầy hứng thú đã càng ngày càng xa, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi được đem nàng quẹo vào phòng từ từ trừng phạt đi.





Khả Y chỉ có thể mở to mắt nhìn Bối Bối bị ôm đi, ngón tay trắng bệch nắm chặt vạt áo lo lắng suông.





Thương Tuyệt Lệ đi tới, thân hình cao lớn đứng cạnh nàng lập tức khiến cho cơ thể nàng càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, nàng lớn lên hảo nhu nhược a.





Đây là hình dung từ một mực ở lại trong đầu Thương Tuyệt Lệ.





Thấy Thương Tuyệt Lệ tới gần, thân hình cường tráng cơ hồ muốn che lấy cơ thể nàng, Khả Y nhất thời thân thể run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước, lập tức lại nghĩ đến người này là ân nhân của mình, nàng miễn cưỡng bản thân không cần sợ hãi.





Ngẩng đầu lên, nàng nhẹ giọng nói nhỏ: “Thương… Thương công tử, Khả Y nhờ thương công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích. Ta… Ta… Cám ơn ngươi, cám ơn.”





Thấy Thương Tuyệt Lệ thần sắc thủy chung cứng nhắc, nàng có điểm không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể liên tục cảm tạ.





Nàng… hình như sợ hãi hắn.





Thương Tuyệt Lệ cau đôi mày rậm, bước lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.





Khoảng cách kéo giãn, hô hấp của nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng là, một ý nghĩ không thoải mái khác lại nổi lên, y cau mày, có phải hay không cảm giác được nàng nói cám ơn quá nhiều, bởi vì nàng trừ bỏ nói cảm tạ ra, cái gì cũng không thể làm để báo ân.





Nghĩ đến đây, nàng cúi thấp đầu xuống, hàng lông mi thật dài khẽ chớp động.





Không khí bắt đầu tĩnh lặng không được tự nhiên.





Thương Tuyệt Lệ lại lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn chăm chú cái đầu nhỏ nhắn của nàng, nhìn không thấy khuôn mặt của nàng, hắn mấp máy môi, mãi một hồi, mới nói: “Hà cô nương, ngươi không cần lo lắng, Vương rất thương yêu Bối Bối tiểu thư, sẽ không đối với nàng ấy không tốt.”





Thanh âm của hắn, như trước phi thường vững vàng, không có bao nhiêu phập phồng, chỉ là thanh âm nói nhỏ đi rất nhiều, rất sợ sẽ làm kinh hách đến nàng.





“Ân, cám ơn.” Khả Y ngẩng đầu, trong đôi mắt lóng lánh nhược thủy xẹt qua một tia thần sắc buông lỏng, muốn đối hắn mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ, nhưng nhìn đến khuôn mặt hắn cứng nhắc không chút thay đổi thì làm thế nào cũng không cười được, chỉ có thể lại cúi đầu.





Trầm mặc, lại bắt đầu dâng lên…





Thoáng lưỡng lự một chút, Khả Y cố lấy dũng khí lại ngẩng đầu nhìn hắn, yết hầu có chút thít chặt, thật vất vả mới lại có thể phát ra âm thanh: “Thương công tử, ta còn muốn cám ơn ngươi thay ta thỉnh cầu Vương hỗ trợ lấy lại khế ước bán mình, ngươi… thật là người tốt.”





“Ta không có giúp được gì, là Bối Bối tiểu thư thuyết phục Vương.” Thương Tuyệt Lệ thẳng thắn đáp lại, cùng ánh mắt đẹp của nàng đối diện, tim đập, không khỏi cảm thấy có chút nhanh hơn, hắn dừng lại, cố gắng nhịn xuống phản ứng kì quái này.





“… Dù sao ta vẫn phải cám ơn ngươi … Ta đây đi về trước.” Khả Y theo bản năng muốn thoát khỏi cái bầu không khí kì cục này.





“Hảo.” Thương Tuyệt Lệ vẫn như trước nhìn nàng, hắn biết nhìn một nữ tử như vậy là rất thất lễ, nhưng là nhất định vô phương đem tầm mắt rời khỏi khuôn mặt yếu đuối của nàng, điều này làm cho hắn thấy ảo não với lực khống chế của bản thân, sắc mặt càng thêm cứng ngắc.





“…” Khả Y vội vã cúi thấp người, sau đó nhanh chóng bước chân mau mau rời đi.





Nhìn thân ảnh nàng càng chạy càng nhanh, nắm tay của Thương Tuyệt Lệ đang nắm chặt chậm rãi buông ra, đưa tay di di trên trán, đôi mày rậm cau lại, cảm giác quái dị đó khiến hắn liền ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.











Một chỗ khác trên hành lang, sự phản kháng không khuất phục vẫn đang tiếp tục được trình diễn.





Đôi chân của Bối Bối trong không trung liên tục giãy đạp, thở hổn hển dùng nắm tay đấm thúc vào bả vai rắn chắc của Cô Ngự Hàn: “Cô Ngự Hàn, ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, không được phép vác ta đi như vậy, ta cũng không phải là đồ vật, ta có chân tự bản thân có thể đi, Cô Ngự Hàn, ngươi có nghe hay không …”





Tuy nhiên, nàng oa oa gọi kháng nghị một điểm cũng không có truyền vào tai Cô Ngự Hàn, bởi vì hắn nghe tai phải ra tai trái, a…





“Tiểu Bối Bối, ta ôm ngươi đi không tốt sao? Ngươi không tốn sức lại ấm áp, ngươi không phải nói ta là đại ấm lô?” Hắn hài hước đem nàng ôm càng thêm chặt, khiến cơ thể mềm mại của nàng không có chỗ nào không dán vào thân hắn.





“A…” Bối Bối tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, cái tên thối nam nhân này, nhất định là cố ý mà, hắn hiện tại thế này mà gọi là ôm nàng sao? Nói bọn họ hiện tại đang khiêu khích cọ xát cũng không sai lắm a!





Đi vào bên trong phòng, Cô Ngự Hàn tùy ý đưa chân đẩy về phía sau, cửa liền cứ như thế bị đóng chặt lại.





Đem nàng ôm đến trên giường, hắn giương môi cười xấu xa, làm bộ muốn đem nàng vứt lên trên giường.





Bối Bối hổn hển trở tay gắt gao ôm chặt bờ vai của hắn, hai chân cũng dùng tới, gắt gao vòng trụ lấy thắt lưng hắn : “Oa a, không được ném, không được ném, rống, ngươi có biết ném xuống cho dù có chăn đệm đỡ cũng còn có thể đau da hay không, mới vừa rồi thí thí của còn bị té một cú, cũ đau thêm tân thương[1], ngươi nghĩ mưu hại ta không được đâu a.”





“Được rồi, không vứt bỏ, mà… Đè.”





Vừa nói, hắn đem nàng đồng thời cùng nhau ngã vào nhuyễn tháp, hắn đè nặng lên cơ thể nàng, thân mật không lưu khe hở.





Bối Bối khẽ cựa, liền cảm giác được cái vật cứng rắn của hắn đã để tại cửa ngõ của bản thân, nàng nhịn không được mặt đỏ tới mang tai lại trợn mắt quát lên: “Ngươi ngươi ngươi… Chủng xà!”





____





[1] Cũ đau thêm tân thương: chỗ đau cũ thêm vết thương mới

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK