Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 8: VUI MỪNG OAN GIA [3]
Lão nhị vừa mới đặt tên là Cô Ngự Nguyệt thi pháp, liền từ giữa hai huynh muội đi ra, lười biếng khoanh tay nhìn hai huynh muội nhà mình còn chồng lên nhau thành một khối trên mặt đất.
“Không chơi với các ngươi.”
Nói xong, hắn thực oai vệ quay mặt đi, ánh mắt sáng trong suốt nhìn sang Bối Bối, cười tủm tỉm ngọt ngào gọi:“Mẫu thân, ta tới rồi!”
Hắn phi thường nhiệt tình chạy hướng Bối Bối, ôm chặt lấy.
“Mẫu thân, ta nghe nói người lấy cái tên gọi Cô Ngự Nguyệt cho ta, rất êm tai, ta thực thích, cám ơn mẫu thân.” Hắn ngẩng cao đầu lên, ở trên mặt Bối Bối hạ hai ba cái hôn.
Cô Ngự Hàn khóe môi run rẩy một chút, một tay ôm con lại đây:“Tiểu tử, tên của ngươi là phụ thân đặt cho ngươi, như thế nào lại không thấy ngươi cám ơn phụ thân?”
Chậc, tiểu tử này càng lớn lại càng thích dính lấy mẫu thân, thực muốn cùng hắn tranh thủ tình cảm.
Cô Ngự Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen láy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra tươi cười:“Cám ơn phụ thân, phụ thân thật sự là vĩ đại, nghĩ ra tên hay như vậy, quá lợi hại! Vỗ tay!”
Hắn vỗ tay thật lớn, “Ba ba” vang lên.
Lúc này, lão Đại cùng muội muội đi tới.
Tiểu công chúa bĩu môi, chạy vào lòng Cô Ngự Hàn, cố ý đem lão Nhị đẩy ra:“Nhị ca ca, huynh vuốt mông ngựa, đây là biểu hiện của nịnh thần , về sau đi ra ngoài đừng nói với người khác huynh là nhị ca ca của muội, muội sẽ mất mặt!”
Cô Ngự Nguyệt tuyệt không phiền bị muội muội đẩy ra từ trong lòng phụ thân, hắn còn thuận thế vùi vào trong lòng Bối Bối, đối với muội muội thực không cho là đúng:“Hình như mỗi một lần đều là muội muốn đi theo đuôi ta gọi nhị ca ca.”
“Huynh……” Tiểu công chúa xụ mặt.
Mặc kệ cho đệ đệ muội muội khắc khẩu, Cô Ngự Thần sớm an vị đứng một bên, im lặng nhìn quyển sách trên tay, giống như tranh cãi ầm ĩ bên cạnh không thể ảnh hưởng đến hắn dù chỉ một chút.
Chính là, ở lúc không có ai chú ý, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn của hắn không tiếng động lộ ra mỉm cười, thực nhạt.
“Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Nguyệt, con là ca ca, nhường muội muội một chút” Bối Bối bất đắc dĩ nhìn mỗi ngày nhất định sẽ trình diễn một màn khắc khẩu, cảm thấy có chút đau đầu.
Một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm nàng, nàng chuyển ánh mắt, chỉ thấy Cô Ngự Hàn đang nhìn nàng dịu dàng.
Nàng le lưỡi, nũng nịu oán giận:“Tướng công, Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuyết thật ồn ào.”
Cô Ngự Hàn chau mày, nghiêm túc nhìn hai cái tiểu gây sự:“Có nghe hay không, mẫu thân nói các ngươi thực ầm ỹ, thân là Vương tộc, phải có thể thống, tự kiểm điểm lại đi.”
“Phụ thân, người nhăn mặt xấu quá .” Tiểu công chúa cười hì hì nhéo nhéo mặt Cô Ngự Hàn, sau đó rất nhanh chạy đi, đến bên cạnh Cô Ngự Thần.
Mà Cô Ngự Nguyệt lại như là không nghe thấy gì khuôn mặt vẫn như trước, tiếp tục vùi ở trong lòng Bối Bối, còn nhỏ giọng quỷ quyệt:“Mẫu thân, phụ thân thật hung dữ, Tiểu Nguyệt bảo hộ người, đừng sợ nha.”
Nghe vậy, Bối Bối cười tủm tỉm sờ sờ đầu nhỏ của con:“Tiểu Nguyệt thực ngoan, vậy về sau nhớ rõ bảo hộ mẫu thân thật tốt nha, mẫu thân về sau phải dựa vào Tiểu Nguyệt……”
Lời của nàng còn chưa nói hết, liền có một cánh tay hoành đến ôm nàng vào một bờ ngực rộng lớn, một giọng nói không vui rơi xuống:“Nữ nhân, người nàng nên dựa là ta, không phải dứa nhỏ này.”
Cô Ngự Nguyệt chỉ cảm thấy tay nhỏ bé trống rỗng, mẫu thân đáng yêu của hắn đã bị phụ thân đoạt đi.
Tay nhỏ bé chống nạnh, hắn không chịu thua ngẩng đầu cùng Cô Ngự Hàn giằng co:“Phụ thân, người hung dữ như vậy, cũng không thương xót nữ hài tử, người trước kia không phải nói nữ hài tử phải yêu thương sao, người hung dữ nha, không đủ tư cách làm tướng công của mẫu thân, con đây hảo tâm giúp người bảo hộ mẫu thân, người phải cảm kích con mới đúng.”
“Trước khác giờ khác ngươi hiểu hay không, Tiểu Nguyệt Nguyệt a, ngươi cần rèn luyện nhiều hơn, nhớ rõ muốn dễ dàng thắng được toàn bộ trái tim của mỹ nhân, trước hết luyện pháp thuật thật tốt rồi mới lại nói bảo hộ mẫu thân, bằng không cũng đừng ăn nói lung tung biết không, nam nhi nói chuyện phải bằng thực tài, đừng chỉ biết nói suông.”
“Ta không có nói suông……” Cô Ngự Nguyệt không cam lòng chu miệng lên.
Bên kia, Cô Ngự Tuyết ngồi xem kịch vui.
Nàng đẩy nhẹ bên hông Cô Ngự Thần:“Đại ca ca, huynh xem nhị ca ca có phải tự mình chuốc lấy cực khổ, lại chạy tới khiêu chiến với phụ thân.”
Cô Ngự Thần ánh mắt thoáng rời khỏi sách, thản nhiên quét bên kia một cái, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục đọc sách, không để ý lắm trả lời:“Ừa, là tự mình chuốc lấy cực khổ.”
“Đại ca ca, sách xem hay lắm sao?”
“Ừa, hay.”
“Đại ca ca, chúng ta cùng đi giúp phụ thân đối phó nhị ca ca được không?”
“Muội muội lợi hại như vậy, phụ thân có muội giúp cũng đủ rồi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho các ngươi.”
“Vậy cũng được, ta với phụ thân cùng nhau đối phó nhị ca ca vậy là đủ rồi, vậy huynh phải cỗ vũ cho ta nha, ta đi giúp phụ thân đối phó nhị ca ca, thuận tiện giúp ta báo thù!”
Nói xong, Cô Ngự Tuyết kích động lại chạy vội về hướng “Chiến trường”.
Cô Ngự Thần ngẩng đầu nhìn muội muội chạy như bay , mới có chút nghịch ngợm le lưỡi, nhún nhún vai, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách của hắn.
……
Bóng đêm buông xuống, trên không đom đóm bay bay, hạt tuyết thưa thớt rơi xuống.
Cô Ngự Hàn nằm ở trên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ chợp mắt, Bối Bối tắm rửa xong từ trong bồn tắm đi ra, đi đến bên người hắn, đem bàn tay nhỏ bé dúi vào trong áo ngủ của hắn, hơi nóng ấm áp dễ chịu lập tức vây quanh hai tay nàng, nàng thoải mái mà thở dài.
Khóe môi của hắn cong lên, hai tay ôm lấy, làm cho nàng nằm ở trong ngực hắn.
“Tắm chưa?” ngữ điệu hắn mang trêu chọc.
Bối Bối thoải thoải mái mái nằm trong lòng hắn, lười biếng trả lời:“Nói chuyện với chàng thực muốn đánh.”
“Phải không? Vi phu chính là ăn ngay nói thật mà thôi, đến đây, để cho vi phu kiểm tra xem có tắm chưa.”
Tay hắn tiến vào vạt áo nàng, không đứng đắn di chuyển trên thân thể mềm mại của nàng .
“Đừng xằng bậy, mượn danh nghĩa chính đáng để làm chuyện không đúng đắn!”
Bối Bối đưa tay đè bàn tay của hắn lại, liếc mắt xem thường hắn.
Sau đó, nàng nhớ tới điều gì liền hỏi:“Đúng rồi, mấy đứa nhỏ đều đã ngủ chưa?”
“Ừa, đều ngủ rồi.” Hắn ngửi mùi hương trên người nàng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Chàng thật giỏi, nhanh như vậy đã dỗ được bọn chúng ngủ.”
Hắn đưa tay nhéo nhéo cái mũi nàng:“Đương nhiên, nếu cho nàng đi dỗ bọn chúng ngủ, nàng chỉ biết cùng bọn chúng đùa giỡn ồn ào đến đêm khuya, nàng nha…… Làm mẫu thân còn ham chơi như vậy không thay đổi.”
Bối Bối le lưỡi, cười gượng :“Ha ha……”