Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 206: DUYÊN SAI
Nụ cười của hắn tiếp tục mở rộng, nụ cười ấy từ đầu đến cuối không hề tiến vào đáy mắt, thấy nàng thất thần lại vừa cảnh giác kinh sợ nhìn chằm chằm mình, nụ cười của hắn phút chốc trở nên kì dị, đôi mắt xẹt qua một tia quỷ dị, cái gì cũng không nói chỉ đơn giản xoay người bỏ đi trước mặt nàng.
Bối Bối hoàn toàn mơ hồ, không kịp nghĩ nhiều liền theo bản năng cùng bước đi ra ngoài, nhưng mà, ngay lúc chân của nàng mới muốn bước qua ngưỡng cửa, tức khắc bị một màng chắn vô hình bắn ngược trở về, mông của nàng tức khắc gặp họa.
“Ôi……” Nàng ăn đau liền kêu lên, đôi mắt nhíu lại thành một đường.
Bước chân Cô Ngự Hàn ngừng lại một chút, tay nắm lại thật chặt, thật chặt, bước chân cứng ngắt bất động.
Bối Bối cắn môi không cho chính mình lại la lên vì đau, đôi mắt lóe ra ánh sáng khổ sở nhìn về bóng dáng anh tuấn kia, muốn hắn quay đầu, lại không muốn hắn quay đầu, cuối cùng chỉ có thể thẫn thờ nhìn hắn.
Không hề có một tiếng động, im lặng bắt đầu lan tỏa.
Đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy nàng mở miệng nói một câu, lại càng thêm chưa từng mở lời giữ hắn lại, Cô Ngự Hàn chỉ cảm thấy trong lòng như lại bị đâm một chút, mặt hắn cứng lại, buộc mình bước chân tiếp tục rời đi.
Nhìn bóng dáng của hắn càng đi càng xa, chưa từng quay đầu, lúc hình bóng của hắn biến mất trong nháy mắt, nàng mới lộ ra nét yếu đuối trong đáy mắt.
Nhìn xa về phương hướng trống vắng ấy, nàng nếm được mùi máu tươi của cánh môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, ngưng tụ thành giọt lệ, chảy xuống, ở hai bên má tái nhợt rơi xuống nước mắt ươn ướt.
Cô Ngự Hàn, tha thứ cho ta, ta không thể gả cho ngươi.
Vì sao nhất định phải nhanh như vậy đối mặt vấn đề này, vì sao……
Trong đầu, hiện lên cảnh ngày hôm đó, ngày đó, nàng tùy ý đi dạo, bất tri bất giác dạo đến cung điện của trưởng lão ở phía bên kia –
Cách không xa, nàng nghe được tiếng của Thương Tuyệt Lệ, nàng nở nụ cười đang muốn theo hướng tiếng nói tìm người, lại nhìn thấy lúc đó có rất nhiều đại thần nên liền dừng lại, vừa mới muốn xoay người rời đi, không ngờ tự nhiên nghe được tên mình, làm cho nàng buộc phải ngừng bước.
“…… Bối Bối tiểu thư lúc ấy chính là như vậy đã khởi động năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội, sau khi Vương đạt được lực lượng, liền đánh bại hai vị điện hạ của Hắc Phong quốc…… Hắc Tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối tiểu thư, năng lượng đang ở từ từ thức tỉnh……”
Giọng nói của Thương Tuyệt Lệ khi có khi không, nàng nghe được không được rõ ràng cho lắm, nhưng mà lại nghe được trọng điểm, bọn họ đang thảo luận về vấn đề năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội.
Nàng không tự giác đưa tay chạm vào ngọc bội trong túi tiền, vẻ mặt phức tạp, ngọc bội này vốn không phải của nàng……
Ngay sau đó, giọng nói của trưởng lão truyền đến, thực rõ ràng:“uhm…… thật may mắn người hữu duyên trong định mệnh của Vương xuất hiện rồi, mới tránh được cho Vương trận tai họa này, quả nhiên giống như suy tính của lão phu, chỉ có Vương cùng chủ nhân ngọc bội kết hợp, mới có thể tiêu tai giải nạn, chuyện Hắc Phong quốc tuy rằng trôi qua, nhưng mà phong ba còn có thể lại tiếp tục, hai vị điện hạ của Hắc Phong quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ muốn đoạt lấy Hắc Tinh ngọc bội mới thôi.”
Giọng nói của trưởng lão rõ ràng mang theo một tia lo lắng, tiếp theo, hắn đi đến trước bát quái trận, quan sát tỉ mỉ Thiên Ti Nghi:“Các ngươi xem, Thiên Ti Nghi vẫn đều chưa thật sự trở về vị trí cũ, vị trí tuyết hồng lần này bùng nổ…… Các ngươi nhìn kỹ, Thiên Ti Nghi rõ ràng nghiêng về hướng khác, đó chính là nơi thương vong nghiệm trọng nhất, xem ra vận mệnh quốc gia của Xích Diễm quốc đang ở gặp phải thử thách, khẩn trương khiến cho Vương và Bối Bối tiểu thư thành thân, chỉ có làm cho Bối Bối tiểu thư hoàn toàn tiếp nhận địa vị Vương hậu của Xích Diễm quốc mang đến mây tím, mới có thể giúp Vương hoàn toàn khởi động năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội truyền vào Thiên Ti Nghi, làm cho Thiên Ti Nghi một lần nữa ổn định lại, áp chế tất cả tai kiếp.”
Một đại thần khác nhíu mày, tiếng nói mang theo kỳ vọng:“Đúng vậy, chỉ cần đem Hắc tinh ngọc bội khảm vào trong Thiên Ti Nghi, vậy là tuyết đối không sai.”
“Ha ha…… Chờ Vương lập Vương hậu, sinh hạ người thừa kế, tất cả chuyện đó càng thêm hoàn mỹ rồi.” Đại thần khác cười ha ha trêu ghẹo, không khí có chút thoải mái lên.
“Chuyện đó nhất định là chuyện hoàn mỹ, máu chảy trong người Bối Bối tiểu thư nhưng mà là nguồn năng lượng của Hắc tinh ngọc bội, không có máu của Bối Bối tiểu thư , Hắc tinh ngọc bội sẽ vẫn ngủ say, cho nên, Bối Bối tiểu thư cùng Vương kết hợp sinh hạ ra tiểu vương tử tiểu công chúa khẳng định là đứa trẻ mạnh nhất.”
Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, cười đến há to miệng, đôi mắt phát ra ánh sáng, giống như đã muốn thấy được cảnh tượng hoàn mỹ trong suy nghĩ của lão.
“Ha ha a……”
Tiếng cười ấm áp không ngừng truyền đến, kích thích màng tai của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt cầm ngọc bội thật chặt, nắm ngọc bội cơ hồ muốn ấn sâu vào lòng bàn tay, nàng lại không cảm thấy một chút đau đớn.
Cô Ngự Hàn hắn…… Rốt cuộc có biết việc này hay không, nếu biết, vậy vì sao hắn không nói cho trưởng lão, nàng không phải chủ nhân của Hắc Tinh ngọc bội, lại càng không phải là người hữu duyên với hắn, nếu hắn không biết, vậy nàng…… nên nói cho hắn biết hay không.
Trưởng lão bọn họ đã muốn đem tất cả mọi chuyện đều nghĩ là lẽ đương nhiên, nhưng mà…… Bọn họ không có nghĩ đến chủ nhân của Hắc Tinh ngọc bội là một người khác.
Vậy nàng…… nên nói cho trưởng lão biết hay không?
Nếu ngươi nói cho trưởng lão, như vậy ngươi thật có khả năng sẽ mất đi Cô Ngự Hàn.
Một âm thanh rất nhỏ từ dưới đáy lòng vang lên, chấn động làm lòng của nàng đau đớn.
Vận mệnh của Xích Diễm quốc…… có mối liên hệ với Hắc tinh ngọc bội, nàng…… không phải là chủ nhân của Hắc Tinh ngọc bội, máu chảy trong người, cũng không phải máu có thể tương sinh tương thừa với Hắc Tinh ngọc bội.
Nhưng mà, vì sao nàng có thể khởi động năng lượng của Hắc tinh ngọc bội?
Rất hoảng loạn, tất cả mọi chuyện này đến cuối cùng nên làm như thế nào?
Nếu là tình duyên định mệnh mới có thể ổn định Thiên Tinh Nghi, vậy nàng…… Có phải đoạt duyên phận của Khả Y hay không, nếu, nàng thật sự thành Vương Hậu, có phải…… Cũng đoạt địa vị Vương hậu căn bản là của Khả Y hay không?
……
Cung nữ đi vào đến, nhìn đến Bối Bối ngồi ngơ ngác, ở trên gương mặt lệ rơi, ngẩn ngơ, thoáng chốc hoảng hốt :“Bối Bối tiểu thư, người như thế nào lại ngồi dưới đất, trên đất rất lạnh, sẽ sinh bệnh.”
Đối với tiếng gọi lo lắng của cung nữ, Bối Bối không có nghe đến, đôi mắt của nàng vẫn ngẩn ngơ như cũ.
Nhìn thấy Bối Bối không có phản ứng, cung nữ vội vàng chạy qua nâng nàng dậy:“Bối Bối tiểu thư, người đừng khóc a, xảy ra chuyện gì? Nô tỳ lập tức đi tìm Vương……”
Bối Bối quệt lau nước mắt, ngăn cung nữ lại:“Không cần, Cô Ngự Hàn…… Vừa mới có việc bận phải rời đi…… Ta không sao.”
Nàng cố gắng nhịn mờ mịt trong mắt xuống, không ình lại rơi một giọt nước mắt xuống.
Áp chế chua sót sâu đậm trong lòng, nàng gượng ép tươi cười, tiếp tục nói:“Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Cung nữ do dự một chút, mới cúi người:“Vâng, nô tỳ ở ngay bên ngoài, Bối Bối tiểu thư lúc nào cũng có thể gọi nô tỳ.”
“Uhm.” Bối Bối hạ thấp mi mắt, che dấu đôi mắt đỏ lên hết vì khóc, nhẹ nhàng mà gật đầu.