Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 368: XÀ CỤC CƯNG [10]
Cô Ngự Hàn gõ đầu của nàng:“Đông!”
Một tiếng rất lớn, Bối Bối ăn đau hít không khí.
“Này, chàng làm sao mà gõ đầu của ta,còn dùng sức mạnh như vậy! chàng có biết rất đau hay không.” Bối Bối kháng nghị nhìn hắn, đáy mắt có ủy khuất.
Ô...... Lần này hắn thật sự dùng sức gõ nàng!
Hắn mím bạc môi:“Ai bảo ngàng ngay cả con của mình cũng không phân biệt được rõ ràng lắm, xem nè, mày của lão Đại đậm một chút, mày của lão Nhị nhạt hơn một chút, hơn nữa lão Nhị thoạt nhìn có vẻ nhu hòa, dường công trên mặt lão Đại có vẻ cương nghị, sau này nhất định là một ca ca rất kiên cường, nếu nàng vẫn còn phân không rõ, nàng xem có bớt trên tay bọn chúng, lão Đại bớt ở trên ngón cái, lão Nhị thì ở trên cổ tay, có biết chưa?”
Nói xong, ánh mắt của hắn mang theo uy hiếp nhìn thẳng nàng.
Bối Bối theo sự phân tích của hắn nhìn thực cẩn thận nhìn kia hai đứa bé trai, nhìn một hồi lâu, nàng từ từ nhìn ra chỗ không giống nhau.
Nhưng mà...... Chỗ khác nhau hắn nói thật sự rất nhỏ, không chăm chú qua sát tỉ mỉ tường tận một hồi lâu, thật đúng là có chút khó nhận ra.
Về phần đường cong cương nghị và nhu hòa trên gương mặt trong lời nói của hắn, nàng vẫn là một chút cũng không nhìn ra, nàng chỉ nhìn ra lông mày xác thực có đậm nhạt khác nhau một chút như vậy thôi.
Quay đầu, nàng lộ ra một nụ cười tươi với hắn:“Cô Ngự Hàn, chàng nhìn bọn chúng bao lâu mới tổng kết ra được kết luận?”
“Ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra!” Hắn có chút tự hào đối với nhãn lực của mình, trong đôi mắt còn thể hiện ánh nhìn không hề qua loa như người làm mẫu thân như nàng.
“Ha ha......không tồi, không uổng phí ta cho chàng làm phụ thân của mấy đứa nhỏ.”
“Nàng là mẫu thân thất trách......” Hắn hôn mạnh lên khóe môi của nàng một cái, thẳng đến lúc làm mặt nàng hồng nhuận mới buông nàng ra.
Bối Bối cười ha ha quay đầu lại nhìn chằm chằm mấy đứa con của nàng, tự nói thầm:“Ta thật sự không có cách nào tưởng tượng bọn chúng là từ trong bụng của ta chui ra, sau này ta chính là mẫu thân, nhưng mà ta phải làm như thế nào mới ra dáng một mẫu thân?”
Nói tới đây, nàng có chút buồn rầu, dựa theo tuổi ở nhân gian, nàng vừa mới trưởng thành thôi, thế nhưng chính là mẹ của ba đứa nhỏ!
Nàng từng ngay cả tưởng tượng cũng không thể nghĩ đến khả năng như vậy đâu, thế sự thật sự rất khó đoán trước a.
Giống như cảm giác được ý nghĩ trong lòng nàng, hắn đưa tay ra ôm nàng, đem cằm gác lên hõm vai của nàng, dịu dàng trấn an:“Tiểu Bối Bối, chỉ cần làm bản thân nàng là tốt rồi, mặc kệ có phải có con hay không, đều giống nhau, nếu như nàng không biết làm mẫu thân, vậy cũng không sao, ta sẽ làm một phụ thân tốt, nếu nàng cảm thấy không dạy được con, vậy giao cho ta, ta sẽ dạy dỗ tốt bọn chúng, chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ luôn đứng ở bên cạnh ta là tốt rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Bối Bối xúc động ấm áp tuôn chảy, nàng quay đầu sang hôn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Ngay lúc đó, tròng mắt vừa chuyển, cười gian với hắn:“Đây chính là chàng nói nha, vậy sau này trách nhiệm dạy dỗ con giao cho chàng!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười long lanh của nàng, mang theo giảo hoạt, Cô Ngự Hàn sủng nịch cọ cọ má của nàng, đôi mắt đen xẹt qua một luồng ánh sáng ranh mãnh.
“Ừ......làm trượng phu có bổn phận chăm sóc nương tử thì không sai, nhưng mà......”
“Nhưng mà cái gì?” Bối Bối tò mò truy vấn, trong lòng có chút lo lắng hắn sẽ không muốn đổi ý chứ?
Hắn cười tà mị với nàng:“Nhưng mà bây giờ ta còn chưa phải trượng phu của nàng nha, cho nên còn cần phải quá nghe lời.”
Bối Bối trừng lớn mắt, từ trong lòng hắn giãy ra:“Chàng muốn đổi ý? Ta mặc kệ, dù sao con thì chàng phải đích thân chăm sóc dạy bảo chúng, không thể đem bọn chúng giao cho những người khác, nhưng bọn chúng là miếng thịt trên thân thể ta, chàng dám không chăm sóc dạy bảo chúng thử xem xem.”
Nàng có cảm giác, ba xà đản đản này hình như là vốn thích theo phụ thân của chúng, cục cưng của nàng thích, nàng nhất định phải cho ra sức tranh thủ cho bọn chúng.
Mặc kệ thế nào, nàng cũng không hy vọng con của nàng giống như một số đứa con của quân vương khác bị quăng cho hạ nhân dạy dỗ.
Cô Ngự Hàn khẽ cong bạc môi, đưa tay lại kéo nàng vào lòng, ôm rất chặt.
“Tiểu Bối Bối thương yêu, ta lại cũng không có nói là không chăm sóc dạy dỗ con của chúng ta, chỉ cần nàng gả cho ta, thành thê tử thật sự của ta, vi phu nào dám không vâng theo mệnh lệnh của thê tử?”
Á? Làm như vậy nửa ngày, thì ra hắn đang cầu hôn với nàng a!
Bối Bối nhướng nhướng mày:“Chàng còn chưa có cầu hôn, vậy như thế nào chúng ta có thể thành thân?”
“Không phải ta đang cầu hôn với Tô Bối Bối tiểu thư xinh đẹp đáng yêu sao? Ngoan, nói cho ta biết là nàng bằng lòng.”
Tuy rằng giọng điệu của hắn mang theo dụ dỗ như trước, nhưng đáy mắt của hắn hơi gợn lên khẩn trương.
Bối Bối im lặng một lúc, một câu cũng không nói.
Hồi lâu không nghe được câu trả lời, Cô Ngự Hàn có chút sốt ruột, cánh tay hơi siết chặt.
“Tiểu Bối Bối, nói nàng bằng lòng đi.”
Lại im lặng một chút, rốt cục Bối Bối mới mở miệng, lời nói có chút thong thả:“Ta không muốn.”
Vừa dứt lời, nàng liền cảm giác thắt lưng của mình bị hắn siết đau.
“Vì sao?” Giọng nói của hắn bắt đầu có chút căng thẳng, khuôn mặt anh tuấn biến đổi hẳn, mày kiếm lại nhíu chặt.
Bối Bối thực dùng sức thoát khỏi cánh tay hắn, xoay người lại, đôi mắt ý cười ha ha nhìn khuôn mặt thối của hắn.
Đưa tay phủ lên khuôn mắt của hắn, nàng kiễng chân hôn môi của hắn:“Trước hết đừng nóng giận, người ta cũng không phải không lấy chồng, người ta chỉ là muốn chàng thật sự nghiêm túc cầu hôn người ta thôi.”
“Ta có chỗ nào không nghiêm túc?!” Hắn hơi buồn giận, trong lòng có chút giận dỗi không vui, chẳng lẽ đến hôm nay nàng còn chưa biết cảm tình của hắn đối của nàng nghiêm túc cỡ nào sao?
Nếu nàng dám cho rằng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ...... sẽ làm sao, chuyện sao này hãy nói sao, trước mắt bây giờ thu phục cô gái nhỏ không có đầu óc này.
Bối Bối mới không sợ mặt thối của hắn, nàng bĩu môi:“Chàng xem chàng kìa, hung dữ như vậy, làm sao giống cầu hôn, nói là ép hôn cũng không quá, ta còn chưa gả cho chàng đâu, chàng đã vội vã bày vẻ mặt đó cho ta xem, nếu thực gả cho chàng......”
“Nàng gả ta ta sẽ không bày vẻ mặt đó cho nàng xem.” Hắn tiếp lời của nàng, con ngươi đen sáng quắc nhìn thẳng nàng.
Bối Bối há miệng, lập tức nghĩ đến hắn từng đến nhân giới một lần, nhưng lại học mọi chuyện ở nhân giới rất nhanh.
Suy nghĩ, nàng chuyển lời nói:“Chàng không phải đã từng đến nhân gian sao, ta nhớ rõ chàng đã nói chàng đối với chuyện nhân gian dễ dàng biết rõ, một khi đã như vậy, vậy chàng hẳn là biết rất rõ ràng chuyện nam nhân cầu hôn nữ nhân ở trên nhân gian mới đúng, mặc kệ nói như thế nào ta cũng là con người, ta cũng mặc kệ xà cầu hôn như thế nào, dù sao chàng muốn kết hôn với ta, phải cầu hôn ta giống theo nghi thức ở nhân gian.”
Nghe được lời của nàng, trong đầu Cô Ngự Hàn nhanh chóng tìm kiếm lại trí nhớ lúc ở nhân gian, càng nhớ lại, độ cong run run trên khóe môi của hắn càng rộng.