Xà Vương Tuyển Hậu - Q.5 - Chương 18: TIỂU ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
“Ping ping oành oành......”
Trong ngôi miếu đổ nát tro bụi tràn ngập, gỗ mục bay loạn lên, cùng với tiếng kêu la của trẻ con.
“A a a...... Thật sự là đến đòi mạng, a......”
Cô Ngự Nguyệt lảo đảo một cái gục xuống , bổ nhào ngay trúng vào người nữ nhân đang nấp ở góc tường.
Hai tay của hắn bò bò, nhìn thật thảm thương, hắn vừa nhấc đầu, chống lại vẻ mặt của nữ nhân thất kinh lại lo lắng thay cho hắn, hắn mở đôi môi phấn hồng cười hì hì nói:“Cám ơn đại tỷ tỷ, nếu không có ngươi đỡ, khuôn mặt anh tuấn vô cùng của ta sẽ chịu tai họa rồi, nguy hiểm thật!”
Nói xong, tay nhỏ bé của hắn không dấu vết vừa lật, lẩm nhẩm trong miệng, kim quang chiếu sáng, mảnh vải trong miệng nàng đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nàng khiếp sợ nhìn đứa bé trai này còn ngã vào trên người nàng:“Ngươi...... Ngươi...... Đến tột cùng là ai?”
Cô Ngự Nguyệt hắc hắc cười vài tiếng, cây quạt giấy trong tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, hắn đùa giỡn cười khẽ nháy mắt mấy cái:“Đại tỷ tỷ, ta cứu ngươi, ngươi hẳn là thực kích động cảm kích ta mới đúng, ha ha...... Về phần ta là ai, ân...... Ta chính là một đứa trẻ thôi.”
Nàng còn không kịp nói chuyện, hái hoa tặc lại đuổi giết đến:“Thằng nhóc, ngươi chết chắc rồi!”
Cô Ngự Nguyệt bĩu môi, lười biếng quay đầu, chỉ thấy một phen đao ngân lấp lánh đang đánh xuống đầu hắn.
“A......” Nữ nhân hoảng sợ thét chói tai.
Tiếng la thật lớn, lỗ tai của ta cũng sắp điếc rồi.
Trong lòng Cô Ngự Nguyệt nói thầm một chút, sau đó ánh mắt chợt lóe kim quang, trong thời gian chớp mắt, hái hoa tặc chỉ cảm thấy ánh mắt bị lóa một chút, liền mất đi bóng dáng hai người kia.
“Ý? Người đâu?” Hái hoa tặc giật mình trừng mắt nhìn tình hình.
“Ở đây này.” Tiếng trẻ con cười tủm tỉm vang lên ở phía sau hái hoa tặc.
Hái hoa tặc vừa nghe, định quay đầu, trong lúc không đề phòng liền bị đạp một cước.
Hắn vừa di động một chút, vận công ổn định thân hình, nhanh chóng xoay người dùng hết sức cầm đao bén trong tay chém xuống.
Cô Ngự Nguyệt chỉ xoay tròn đôi mắt xinh đẹp, cây quạt trong tay mở ra, vô số kim quang bắn ra, phóng thẳng về hướng trên người hái hoa tặc.
“A......” Hái hoa tặc phát ra một tiếng hét thảm thương, lảo đảo vài bước liền suy sụp té ngã.
Tiếp theo, hắn không cam lòng ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Cô Ngự Nguyệt:“Ngươi...... Ngươi đến tột cùng là ai?”
Một đứa trẻ thế nhưng có pháp lực cao như vậy, hắn thế mà lại ngã quỵ ở trong tay một đứa trẻ tinh nghịch!
Thấy hái hoa tặc bị khuất phục, Cô Ngự Nguyệt làm mặt quỷ, bướng bỉnh bĩu môi:“Ha ha...... Ta không nói cho ngươi nghe.”
Nữ nhân ở một bên sớm bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng nàng mới hoàn hồn.
“Phù phù” quỳ gối trước mặt Cô Ngự Nguyệt , nàng khóc lên vui sướng:“Cám ơn, cám ơn ân cứu mạng của tiểu công tử, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.”
Khóe miệng của Cô Ngự Nguyệt tươi cười không thay đổi, hắn từng bước tiến lên, đưa tay nâng người quỳ trên mặt đất:“Đại tỷ tỷ, ta thực anh dũng chứ, ha ha...... Không cần cảm tạ, có thể có cơ hội cứu mỹ nhân thật uy phong a......”
Lời của hắn còn chưa nói xong, một tiếng nói nhỏ liền xuyên vào--
“Hừ! Ngươi tiểu tử thối này, cái gì tốt không tốt học, cũng chỉ học cha ngươi phong lưu thành tánh, tuổi còn nhỏ đã đùa giỡn nữ nhân, trưởng thành còn thế nào!”
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Cô Ngự Nguyệt lập tức xoay người, đồng thời trên mặt tỏ ra nhu thuận chọc cười người ta:“Mẫu thân, người tới, Tiểu Nguyệt rất nhớ người nha!”
Nói xong, hắn liền mở hai tay, khẩn cấp vượt qua cửa miếu đổ nát nhào vào trong lòng Bối Bối.
Bối Bối đưa tay gõ đầu Cô Ngự Nguyệt một cái,“Đông” Một tiếng rất vang dội.
“Ai u, mẫu thân, người gõ thật sự dùng sức, rất đau.” Cô Ngự Nguyệt ủy khuất mếu máo, ngẩng đầu ánh mắt lưng tròng nhìn Bối Bối, dáng vẻ làm cho người ta rất không nỡ.
Hiển nhiên, Bối Bối cũng không bị bộ dạng của hắn lừa.
Nàng kéo tay hắn ra, sau đó hai tay chống nạnh cúi đầu nhìn hắn:“Muội muội đâu?”
Cô Ngự Nguyệt buông tay nhỏ bé vuốt ve cái trán, cười tủm tỉm nói:“Mẫu thân yên tâm, ta đem muội muội giấu ở một nơi rất an toàn.”
Chỉ có đem cái muội muội ríu ra ríu rít kia dàn xếp tốt, ở lúc hắn bắt tặc mới không mang lại cho hắn thêm phiền toái, hắc hắc.
Bối Bối rốt cục an tâm, nhưng nàng vẫn hung hăng truy vấn:“Nói mau, giấu ở nơi nào?”
“Ngay bên ngoài ở chỗ rẽ a, mẫu thân, con mang người tìm muội muội.”
Cô Ngự Nguyệt nước tới trôn mới nhảy, vẻ mặt lấy lòng nhìn Bối Bối.
“Hừ! Lại di truyền giống cha ngươi, sau khi làm chuyện sai trái xong mới chịu xuống nước!”
Bối Bối bĩu môi, sau đó xoay người nói với Khả Y“Chúng ta đi tìm Tiểu Tuyết......”
Đột nhiên, một tiếng kêu vang lên:“A!”
Đám người Bối Bối nhìn theo tiếng hét, chỉ thấy hái hoa tặc mới vừa rồi rõ ràng bị hàng phục không biết khi nào đột nhiên nhảy dựng lên ý đồ công kích nữ tử kia.
Thấy thế, Bối Bối cả kinh, vội vàng ra tay.
Nhưng mà, tình huống xảy ra làm cho người ta giật mình.
Ngay khi Bối Bối dường như sắp ngăn cản được hái hoa tặc, bóng dáng của hái hoa tặc đột nhiên trở nên hư ảo.
Nháy mắt, trong ngôi miếu đổ nát trống rỗng liền xuất hiện bóng dáng của hái hoa tặc, làm cho người ta không biết thật giả.
“Không xong! Đây là phân thân thuật!” Bối Bối kinh ngạc thốt lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bối Bối không thể biết chính xác, không biết nên công kích người nào mới là hái hoa tặc thật sự.
“Hừ hừ, ngươi nghĩ lão gia ta thật sự chỉ có chút bản lĩnh thế sao!”
Mấy hái hoa tặc đồng thời nói ra cùng một câu, sau đó đồng thời công kích về hướng ba người Bối Bối.
“Tiểu Nguyệt, Khả Y, các ngươi cẩn thận!”
“Mẫu thân, người cũng cẩn thận.”
Vì thế, ba người đánh nhau với ba bóng người, tình hình chiến đấu có thể nói hỗn loạn cực kỳ.
Cô Ngự Nguyệt thở phì phì cắn đôi môi phần hồng tươi nhuận:“Thật sự là trứng thối đáng ghét, cũng dám gạt ta!”
“A......”
Bên kia, truyền đến tiếng Khả Y kêu thảm thiết.
Bối Bối cùng Cô Ngự Nguyệt đồng thời quay đầu, khiếp sợ nhìn Khả Y che mũi miệng, ở trước mặt nàng ấy tràn ngập khói đặc còn chưa từng hoàn toàn tan biến.
“Khả Y!”
“Ha ha ha...... Mất đi một tiểu mỹ nhân, lại có được một đại mỹ nhân, vụ mua bán này, đáng giá, đáng giá!”
Hái hoa tặc một phen lao tới đánh hôn mê Khả Y, ngửa mặt lên trời cười to, bên trong khói đặc cuồn cuộn, bóng dáng của bọn họ biến mất.