Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 358: KIM XÀ TÌNH THÂM [2]




Từ từ , sương mù đen vây kín bầu trời dần dần tản ra, xóa tan đêm đen khôi phục lại ban ngày như cũ.





Căn bản giống như là đám sương mù màu đen được ánh kim quang vây hãm, trói buột lại thành một hình dáng, trên đầu xuất hiện hai cái sừng, Ma vương đã hiện nguyên hình.





“Thả ta ra, Thần nữ chết tiệt, mau thả ta ra.” Ma vương hét lên, vùng vẫy thân mình, muốn thoát khỏi kim xà đang quấn quanh trên thân mình.





Nhưng lại thấy hắn càng giãy dụa kịch liệt “ Nữ nhân chết tiệt, mau thả ta ra!”





Kim xà có tai như điếc, chuyển ánh mắt nhìn về phía Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong lúc này đã biến trở lại thành người, cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng trên người Cô Ngự Hàn.





“Cô Ngự Hàn dùng hắc linh châu trong người chàng đánh lại đây, hắn sẽ vĩnh viễn biến mất.”





“Tiểu Bối Bối, không được, nếu như nó làm nàng tổn thương thì phải làm sao?” Cô Ngự Hàn lắc đầu cự tuyệt.





Hắc Khi Phong tức giận tay nắm thành quyền, hắn thật sự muốn lại kéo kim xà về.





“Tiểu Bối, nàng trước tiên hãy lại đây đã, Ma vương rất khó đối phó, nàng cứ quấn lấy hắn như vậy thật nguy hiểm….”





“Ta sẽ không bị nguy hiểm đâu…” Bối Bối dùng ánh mắt trấn an Hắc Khi Phong, sau đó chuyển sang Cô Ngự Hàn.





“Cô Ngự Hàn, mau ra tay đi, chàng quên rằng hắc linh châu từng là của ta sao, nó sẽ không làm ta bị thương…haiz….”





Bối Bối mới nói đến một nửa lại bị Ma vương sống chết dãy dụa khiến nàng suýt chút nữa buông lỏng vòng vây hãm, nàng nhanh chóng tiếp tục quấn chặt lấy Ma vương, chống cự với Ma vương thật sự làm nàng mất hết sức lực.





“Ưm…..” Bụng lại bắt đầu đau, thân thể kim xà nhấp nháy nhấp nháy sáng tắt, giống như muốn biến mất.





Bối Bối hoảng hốt cảm nhận được năng lượng trong thân thể mình đang dần dần yếu đi, nàng cắn răng chống đỡ, giọng nói có phần yếu đi “Cô Ngự Hàn, nhanh một chút, ta không có… không có thời gian chẳng lẽ chàng muốn Ma vương hủy diệt toàn bộ Xà giới sao? Đó là đất nước của chàng,con dân của chàng, bảo vệ những người dân vô tội là trách nhiệm của chàng, cũng là trách nhiệm của ta, bởi vì …..chúng ta là một!”





Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn hắn, nhưng mà nói đến những câu cuối thì hơi thở của nàng có phần càng gấp gáp không ổn định, âm thanh cũng dần vô lực.





Cô Ngự Hàn lo lắng nhìn nàng, rất khó khăn mới mở miệng “Vậy nàng phải đồng ý với ta, nàng sẽ không có việc gì.”





“Được, ta đồng ý với chàng.”





Hắc Khi Phong đứng một bên, âm thầm lo lắng nhìn nàng, hắn không nói gì, hắn chỉ có thể đứng phía sau nhìn nàng.





Mắt thấy hắc linh châu trong miệng Cô Ngự Hàn bay ra, hắn khống chế những tia hồng quang phát sáng tỏa ra xung quanh.





Ma vương hoàn toàn kinh hoảng “Xích Diễm Vương, ngươi không thể làm như vậy, chẳng lẽ người không sợ sẽ làm tổn thương đến nữ nhân ngươi yêu này sao?”





Nghe vậy, Bối Bối khẽ kêu lên “Ngươi câm miệng, hắc linh châu là bảo bối của ta, không có khả năng đả thương ta, bất cứ ngươi nói cái gì cũng vậy thôi, hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi có mặt trên thế gian này!”





Cô Ngự Hàn nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt rực sáng chăm chú nhìn nàng, hồi lâu, hồng quang trong tay hắn tăng mạnh, hắc linh châu, “vù” một phát, đánh mạnh về phía Ma vương.





“Á….!” Ma vương bị hắc linh châu đâm xuyên tim, phát ra tiếng kêu thảm thiết.





Trước khi chết giã giụa thật đáng sợ, sức lực Ma vương đột nhiên tăng lên, hung hăng hất kim xà ra khỏi người mình.





“Á…..!” Lúc này đây, tiếng kêu phát ra từ miệng kim xà.





Chỉ thấy kim xà bị hất ra, tựa như mất đi toàn bộ sức lực không thể bay lên, mà rơi thẳng xuống.





“Tiểu Bối Bối [Tiểu Bối]!” Cô Ngự Hàn và Hắc Khi Phong đồng thời bay qua.





Cùng lúc đó, Ma vương bị hắc linh châu đập nát “Uỳnh Uỳnh Uỳnh….”





Nhưng mà, Ma vương chết lại không được chú ý gì.





Cô Ngự Hàn nhanh chân đỡ được kim xà trước khi nàng ngã xuống, ngay lúc đó kìm xà biến lại trở thành Bối Bối nằm trong lòng Cô Ngự Hàn.





Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt chứa sự tình cảm xúc động.





Bối Bối lưu luyến nhìn hắn, môi liền nở nụ cười tươi thắm.





Thật tốt, lại có thể nằm trong lòng hắn tận hưởng cảm giác ấm áp….





“Tiểu Bối Bối, ta đỡ lấy được nàng rồi.” - Tiếng nói của Cô Ngự Hàn khàn khàn, dừng ở ánh mắt tràn đầy dịu dàng của nàng.





“Đúng vậy, ta bị chàng đỡ lấy rồi.” Giọng nói nàng nàng rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ như gió thoảng.





Chầm chậm, đôi mắt dịu dàng của nàng từ từ khép lại.





Cô Ngự Hàn ngẩn ra, kích động hét lên “Tiểu Bối Bối, nàng làm sao vậy? Mở mắt ra đi Tiểu Bối Bối….”





Hắn ôm nàng quì trên mặt đất, nhìn khuôn mặt tái nhợt trần tĩnh của nàng, hắn hoảng hốt đến nổi đôi môi trắng bệch ra.





Hắc Khi Phong đi đến, lo lắng quì xuống bên cạnh, hoảng hốt nhìn vết máu trên váy Bối Bối.





“Cô Ngự Hàn, Tiểu Bối chắc là sắp sinh rồi, hãy mau đi tìm bà đỡ, nhanh đi đi!”





Cô Ngự Hàn trong lòng đang sợ hãi bỗng sực tỉnh lại, nhanh chóng ôm lây nàng, miệng hoảng hốt hết lên “Đúng, tìm bà đỡ, tìm đại phu, mau dẫn Bối Bối đi tìm bà đỡ và đại phu.”





…..





…..





…..





Trở vê doanh trại, Huyền Trữ vừa vặn túm được một bà lão đang hồng hộc chạy đến, hai người đúng lúc va vào nhau.





“Vương huynh, nhanh lên, ta đã đem được bà đỡ đến rồi này.”





Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng đặt Bối Bối lên giường, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, lãnh lẽo của nàng.





“Bà đỡ, nhanh lên, thê tử ta sắp sinh!” Hắn hô to, chân tay có chút cuống cuồng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào làn váy bị nhuốm máu của Bối Bối, sau đó ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch, tĩnh lặng của nàng, tâm can co rút.





Tiểu Bối Bối, nàng không thể có chuyện được, tuyệt đối không thể!





Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Phong kéo cả quân y vào.





“Cô Ngự Hàn, mau tránh ra để đại phu xem thử Bối Bối thế nào.”





“Không, ta muốn ở bên cạnh với nàng.”





Sau đó, hắn dùng một tay kéo tên tướng quân y lại “Mau cứu nàng, cứu không được thì ngươi cũng đi theo luôn đi, có hiểu không?”





“Vâng vâng vâng.” Quân y giọng nói run rẩy trả lời.





Rất nhanh, tên tạp vụ chạy từ trong trướng ra ngoài.





Bà đỡ và quân y cùng xem xét thực trạng của Bối Bối, bà đỡ la lên đầu tiên “Trời! Phu nhân sớm đã bị vỡ nước ối, vậy mà đến giờ mới kêu ta…..Mau, mau đi nấu nước ấm đến đây.”





“Vâng.” Thị vệ bên ngoài trướng nhanh chóng chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK