Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 253: SÁT KHÍ
Trong một gian phòng khác, Huyên Trữ công chúa bị người ta dùng dây thừng trói chặt trên một chiếc ghế.
Nàng tức giận trừng mắt với nam nhân trước mắt đang ung dung uống trà:“Ngươi là ai, cũng dám bắt cóc bản công chúa, ta nhất định bảo Vương huynh ta chặt đầu ngươi.”
Bạc môi đỏ như máu của Hắc Khi Dạ thản nhiên gương lên, mỉa mai cười nhạo một tiếng:“ Chỉ sợ lúc này Cô Ngự Hàn còn không biết ngươi là bị ai bắt cóc đi đâu, ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi còn mạng chờ Cô Ngự Hàn đến đây cứu ngươi sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, xen lẫn tàn nhẫn vô tình, nhất là đôi mắt kia của hắn bình tĩnh đến u ám, chỉ cần liếc mắt lướt qua một cái, liền làm cho Huyên Trữ công chúa lạnh rùng mình một cái.
“Ta...... Ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng không nên làm...... Xằng bậy, nơi này là có nơi có vương pháp.” Giọng của Huyên Trữ công chúa không khỏi có chút lắp bắp, khí thế cũng yếu đi.
Hắc Khi Dạ đột nhiên đứng lên, dáng người cao ốm hoàn mỹ, quần áo hắc y càng biểu lộ rõ áp lực, đôi mắt sâu lạnh lẽo của hắn nhíu lại, có vài phần yêu dị tà mị.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cổ của nàng, động tác mềm nhẹ giống như thương tiếc, nhưng mà đầu ngón tay của hắn lạnh như băng lại làm cho Huyên Trữ công chúa căng thẳng dường như hít thở không thông.
“Huyên Trữ công chúa à, danh hiệu rất tôn quý nha.” Hắn nhẹ nhàng cười, ý cười cũng không hiện ra trong đáy mắt trầm lãnh.
Áp lực trên cổ làm cho nàng nuốt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, một cảm giác run run vô lý bao trụ lấy nàng.
Thật đáng sợ, hắn giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết nàng, hơn nữa ánh mắt giống như là giết một con kiến bình thường chẳng đáng để ý đến.
Trời, rốt cuộc nàng gặp kẻ điên gì đây.
Ô...... Vương huynh mau tới cứu muội, Vương huynh......
Lòng của nàng lý nhịn không được gào thét trong sợ hãi, cũng không dám kêu gào thành tiếng trước mặt Hắc Khi Dạ.
…….
Trong Huyền Thiên Tự, thị vệ hoàng cung sắp xếp thẳng hàng, thở mạnh không dám nói gì.
Cô Ngự Hàn nhếch bạc môi, đôi mắt đen bắn ra mũi nhọn giận dữ không thể ngăn chặn:“Vô dụng, nhiều người như vậy ngay cả một chút tin tức cũng không thu được.”
Chết tiệt, rốt cuộc là người nào có thể nội trong thời gian ngắn đem hai người bọn họ giấu nhanh như vậy giấu kín như vậy?
Ngay lúc Cô Ngự Hàn lòng nóng như lửa đốt, Thương Tuyệt Lệ vội vàng đi vào.
“Vương, thuộc hạ điều tra được hành tung gần nhất của tiểu Hầu gia, nghe người ta nói thấy tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia từng đi cùng hai nam nhân thoạt nhìn rất tôn quý, trong đó có một người nam nhân thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng dọa người.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn nhíu mắt, hai nam nhân tôn quý?
“Vậy có đem người gặp qua tiểu Hầu gia mang về không?”
Thương Tuyệt Lệ chắp tay trả lời:“Bọn họ đang ở bên ngoài chờ tuyên gặp.
“Dẫn tới đây.”
Cô Ngự Hàn ngồi xuống, đôi mắt trầm tư con ngươi đen lướt qua một chút ánh sáng lợi hại, Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Phong!
Cằm cứng lại, hắn nhanh chóng lấy màu vẽ, theo trí nhớ, vẽ lại dáng vẻ của hai người bọn họ.
Không cần mất thời gian lâu, hai bức họa liền trông rất sống động xuất hiện ở trước mặt, hai người dân được mời đến để xác nhận đã chờ ở một bên từ sớm.
Cô Ngự Hàn đem bức họa đưa cho Thương Tuyệt Lệ, Thương Tuyệt Lệ hiểu ý lấy bức họa đưa tới trước mặt hai người dân:“Nhìn xem có phải hai người kia hay không?”
Hai người dân vừa thấy thấy bức họa, liền lập tức liên tiếp gật đầu:“Đúng rồi đúng rồi, chính là hai người kia, bọn họ còn ở trong khách điếm của thảo dân, nhưng mà ngày hôm trước bọn họ liền trả phòng đi rồi.”
“Các ngươi dựa vào cái gì mà xác định mình không có nhìn lầm người?” Thương Tuyệt Lệ thận trọng nghi ngờ hỏi.
“À, hai nam nhân này xuất sắc như vậy, cô nương ra vào khách điếm của chúng tôi đều bị bọn họ câu hồn đi, chúng ta mở khách điếm, đối với nhân vật giang hồ kỳ lạ này đều là đã gặp qua là không quên được.”
Nghe lời nói đó, Thương Tuyệt Lệ xin chỉ thị nhìn về phía Cô Ngự Hàn, Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng gật đầu, hắn xuất ra hai thỏi bạc đưa cho bọn họ, sau đó cho bọn họ đi.
“Vương, bây giờ đã xác định cơ bản kẻ giật dây phía sau hậu đài, chúng ta kế tiếp làm như thế nào?”
“Lục soát toàn thành.” Cô Ngự Hàn cắn răng bật ra ra hai chữ.
......
Trong phòng u ám, giờ phút này có vẻ có chút chật chội, Huyên Trữ công chúa và Bối Bối hai người bị đưa đến cùng một nơi.
Huyên Trữ công chúa bị đẩy mạnh vào trong phòng, lảo đảo dường như muốn té ngã.
Trong khi nàng ta đang thoải mái ngồi ở trên giường trước mặt nàng, lúc nhìn thấy cái chăn của Bối Bối, ủy khuất và bất mãn nổi lên trong đầu.
“Uy, các ngươi cũng quá đáng, dựa vào cái gì cột bản công chúa như vậy, nhưng nàng ta không có.”
Nghe vậy, Bối Bối nhịn không được trừng mắt nhìn, giờ là lúc nào, còn muốn phát tác bản tính công chúa.
Được rồi, nếu đều bị bắt cóc, tìm chút việc vui, nàng ra vẻ thảnh thơi khẽ cười một tiếng:“Công chúa, đối xử khác biệt lớn như vậy là đương nhiên ta thoạt nhìn rất đáng yêu, mà ngươi hoàn toàn không đáng yêu tí nào, cho nên bị người ta xem thường.”
“Tô Bối Bối, ngươi đừng đắc ý, ai biết ngươi có phải lại dùng thủ đoạn dụ dỗ câu dẫn bọn người xấu này hay không, hừ, nữ nhân lẳng lơ dâm đãng, không xứng với Vương huynh......”
“A......”
Lời nói của Huyên Trữ công chúa còn chưa nói xong, liền bị một chửng cứng rắn của Hắc Khi Phong đánh xuống ghế.
“Oành!” Một tiếng, nàng té xuống, nằm thẳng trên đất không thể đứng lên.
Một bên mặt của nàng dán lên đất, cảm giác bị áp bức và lăng nhục đánh thẳng vào trong lòng nàng, bản tính kiêu ngạo cao cao tại thượng tức thì bị đánh tan tác tơi bời.
Hốc mắt của nàng nhanh chóng hồng lên, nhưng là nàng quật cường nhịn xuống, từ từ quay đầu, đôi mắt bắn ra ánh lửa phẫn nộ.
“Ngươi dám đánh ta như vậy?” Giọng nói của nàng tức giận đến phát run, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu nhục giống hôm nay như vậy.
Hắc Khi Phong hờ hững phất tay áo lại đi trở về bên giường canh giữ Bối Bối, lạnh lùng quét qua Huyên Trữ công chúa:“Lần sau lại nói năng lỗ mãng đối với Tiểu Bối, ta sẽ giết ngươi.”
“Ngươi dám!” Huyên Trữ công chúa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi có thể thử xem.” đôi mắt của Hắc Khi Phong dần dần chuyển sang hàn quang lãnh khốc vô tình, khuôn mặt tuấn tú lại phủ đầy sương lạnh, cơn lốc trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ.