Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 68: XÀ VƯƠNG
Cô Ngự Hàn quay đầu lại, nở nụ cười thắng lợi với nàng, nháy mắt mấy cái với vẻ không nghiêm túc, tặng cho nàng một cái hôn gió.
Đột nhiên, Bối Bối thấy Hắc Khi Dạ biến ảo thành cự xà, cái đuôi dài nhân cơ hội quăng mạnh về phía Cô Ngự Hàn…
“Cẩn thận!” Thương Tuyệt Lệ và Bối Bối cùng đồng thanh kinh hô.
Cô Ngự Hàn tinh thần hưng phấn, mặc cho Hắc Khi Dạ mạnh mẽ cuốn chặt lấy, hắn gầm nhẹ một tiếng, vận công ghìm chặt lấy đuôi rắn…
Nhìn thấy Vương bị Hắc Khi Dạ cuốn lấy, Thương Tuyệt Lệ khẩn trương hô to: “Vương, mau biến thân!”
“Cô Ngự Hàn…” Bối Bối sợ hãi nhìn con đại xà kia quấn lấy hắn, xoay người muốn nhào tới, quên mất rằng bản thân đang đứng trên nóc nhà.
“Thương Tuyệt Lệ, mau trông coi nàng!” Cô Ngự Hàn trong lúc chiến đấu vẫn để ý nàng, lớn tiếng nói, thấy nàng liều lĩnh đi tới, hắn vừa tức vừa vội, nữ nhân ngu ngốc, tưởng mình biết bay sao, không thấy được dưới chân là nóc nhà à!
Thương Tuyệt Lệ vươn tay kéo Bối Bối trở về: “Ngươi định làm chi, còn cho rằng mình liên lụy Vương chưa đủ sao?”
“Vậy ngươi đi cứu hắn đi, nhanh đi a!” Bối Bối hét to đáp trả.
Cô Ngự Hàn bị đuôi rắn của Hắc Khi Dạ cuốn lấy thoát không nổi, hắn muốn biến thân, chỉ là… nếu để Bối Bối thấy thân thể thực sự của hắn…
“Tuyệt Lệ, che mắt Bối Bối lại!” Suy nghĩ một chút, hắn quay đầu hạ lệnh.
Thương Tuyệt Lệ đã sớm muốn làm như vậy, Vương một mực không biến thân chắc chắn là có quan hệ đến tên tiểu quỷ nhát gan Tô Bối Bối này.
“Này này này, ngươi sao lại bịt mắt ta, ta muốn nhìn Cô Ngự Hàn thế nào? Ngươi cái… tên rùa, Vương bát đản này, không đi cứu chủ tử của mình lại còn làm chuyện nhàm chán này, này này, buông…” Bối Bối muốn đẩy cái tay đang che mắt nàng của hắn, nhưng sức lực không bằng người.
Thấy nàng không nhìn thấy, con mắt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn dần dần chuyển sang sắc đỏ, chỉ một lát sau, thân thể của hắn từ từ nhạt dần trong hồng quang.
“Ầm Ầm Ầm…” Chỉ một thoáng, giữa không trung tối sầm thấp thoáng bóng dáng hai con cự xà cuộn vào nhau chiến đấu, tiếng hô vang vọng tận mây xanh.
Âm thanh kinh thiên động địa truyền đến tai Bối Bối, khiến nàng càng thêm lo lắng không thôi, ý nghĩ chợt lóe qua, nàng bất ngờ cắn vào cổ tay Thương Tuyệt Lệ đang bịt mắt mình.
“A…” Thương Tuyệt Lệ bất ngờ bị đau bàn tay đang che mắt nàng theo phản xạ buông ra.
“Cô Ngự Hàn thế nào …” Bối Bối vừa mở mắt đồng thời cất tiếng hỏi, tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy cảnh tượng hai cự xà đang giao đấu giữa không trung, ánh mắt chết sững lại.
“Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con rắn màu đỏ kia… Hình như đã gặp qua…” Nàng ngơ ngác nhìn quang cảnh chiến đấu, đầu óc bắt đầu trở nên mụ mị.
Thương Tuyệt Lệ thấy bộ dáng ngây dại của nàng, hừ hừ: ” Nơi này của chúng ta là xà giới, ngươi là nhân loại xông đến đây, xà loại chúng ta so với loại rắn thấp kém cái ngươi nhìn thấy ở nhân gian không giống nhau! Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn Vương, nếu không phải Vương hiện ra người thật, sẽ bị Hắc Khi Dạ cuốn chết!”
“Ngươi nói… Cái con rắn lớn màu đỏ kia là Cô Ngự Hàn sao ?” Bối Bối bắt đầu trở nên lắp bắp.
“Không sai. Xích hồng sắc thực thân là chính là Vương cao quý nhất của Xích Diễm quốc chúng ta!”
Bối Bối không biết phải phản ứng như thế nào, Cô Ngự Hàn là một con rắn, như vậy… lúc ở vương cung, nàng chẳng phải là tối nào cũng cùng một con rắn hoan ái, sau đó ôm một con rắn ngủ, Trời… Trời ạ, nàng đã cùng một con rắn…
Nhìn cự xà xích hồng sắc ở giữa không trung, nàng vô phương đón nhận, đầu óc choáng váng, sau đó kích động bịt tai lại, mặt tái nhợt lầm bầm lầu bầu: “Không có khả năng, không có khả năng, nhất định là ta bị ảo giác, nhất định là ta bị ảo giác, không phải thật sự, hắn không phải xà, không phải…”
…
“A ——” Hắc Khi Dạ kêu ai oán một tiếng, từ giữa không trung té thẳng xuống dưới, rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt khôi phục hình người, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
Cô Ngự Hàn đồng thời biến lại hình người, thân ảnh phiêu dật an toàn hạ xuống, hắn đạp cho Hắc Khi Dạ một cước, hừ lạnh: “Bổn vương ghét nhất là bị người ta túm cổ, ngươi không chỉ đụng đến nữ nhân của ta, còn túm cổ ta, muốn tìm chết sao!”
“A…” Hắc Khi Dạ bị thương rên rỉ một tiếng, lúc này, hai tên thủ hạ của hắn mới chạy tới đỡ lên.
“Thái tử điện hạ, người sao rồi?”
Hắc Khi Dạ phẫn hận nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, nhưng bị thương nói không ra lời.
“Mang chủ nhân các ngươi chạy trở về Hắc Phong quốc đi.” Cô Ngự Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn chúng.
“Thái tử điện hạ, chúng ta đi.”
…
Thương Tuyệt Lệ ôm theo Bối Bối đang mất hồn hạ xuống mặt đất, Cô Ngự Hàn hoàn toàn không biết thực thân của mình đã bị Bối Bối phát giác, hắn cười híp mắt đi tới nghênh đón: “Tiểu Bối Bối, ta đánh kẻ địch chạy rồi.”
Tuy nhiên, Bối Bối chỉ đăm đăm nhìn hắn, miệng hết ngậm lại há ra, nhưng thủy chung vẫn không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong quay cuồng, cả người không ngừng run rẩy.
Cảm thấy nàng có chút khác lạ, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn thu lại vẻ đùa cợt, đưa tay kéo nàng lại gần, con ngươi đen lo lắng: “Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
“Không được đụng vào ta!” Bối Bối đột nhiên đẩy ra hắn, lui lại phía sau vài bước, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.
“Ngươi là hồng xà đã đuổi theo ta ở rừng mai sao?” Thật vất vả, nàng mới khàn khàn cất tiếng hỏi.
Nàng đã biết! Cô Ngự Hàn bắn về phía Thương Tuyệt Lệ một tia mắt hàm chứa ý tứ trách cứ vô cùng rõ ràng, ngay lập tức, hắn quay sang nhìn nàng, khóe môi mỉm cười, tiến lại gần nàng, ôn nhu dỗ dãnh: “Tiểu Bối Bối, ngươi…”
Nhìn hắn, Bối Bối lắc đầu không ngừng lui về phía sau: “Đây không phải sự thật, nhất định là ta nằm mơ, nằm mơ …”
Liên tiếp bị hoảng sợ và ngỡ ngàng đến mức không thể chịu nổi, nàng cảm thấy ót càng ngày càng lạnh, cuối cùng, rốt cục vô phương chống đỡ, hai mắt khẽ đảo, người mềm nhũn ngã xuống.
“Bối Bối!” Cô Ngự Hàn hoảng hốt, thân hình chớp động, nhanh chóng tiến lại đỡ được thân thể đang trượt xuống của nàng.
“Anh Nhi, gọi đại phu.” Cô Ngự Hàn vội vã thốt ra một câu, rồi nhanh chóng ôm Bối Bối phi thân quay lại nhà trọ.
★
Trong phòng hảo hạng của nhà trọ, ấm lô thêm một cái rồi lại một cái, Bối Bối trong lúc mê man vẫn một mực kêu lạnh.
“Lạnh, lạnh quá…”
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, Cô Ngự Hàn rốt cục nhịn không được nắm chặt vạt áo đại phu, nụ cười trăm năm nay luôn luôn không đổi giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt anh tuấn trừng trừng, không nhịn được hét lên : “Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Tại sao một mực kêu lạnh?”