Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 127: YÊU THÂN RẮN CỦA HẮN!




Một phòng kiều diễm, cảnh xuân vô hạn.





Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên phá tan khung cảnh, thanh âm của tú bà truyền đến: “Công tử, các ngươi chuẩn bị xong chưa, đã một lúc lâu rồi, công tử mau ra đây, chúng ta bàn việc làm ăn. Công tử? Công tử…”





“Cốc cốc cốc…”





Bối Bối thần trí đang mê loạn dần dần được kéo về, nàng hơi giật mình, thanh âm vẫn yêu kiều như cũ: “Ưm… Cô Ngự Hàn, có … người…”





“Mặc kệ bà ta.” Cô Ngự Hàn điên cuồng tạo từng đợt sóng tình trên người nàng, giọng nói mang theo hơi thở dồn dập.





“Không được, nếu nàng ta đi vào thì sao bây giờ, Hàn…” Nàng chuyển sang làm nũng, hai tay cũng vội vàng xê dịch trên thân rắn của hắn, nàng phát hiện mình đã yêu thân rắn của hắn, mềm mại, rất co dãn, còn ấm áp hừng hực.





Bất mãn với việc nàng phân tâm, hắn dùng lưỡi rắn cuốn lấy ngực nàng, khiến nàng ngâm khẽ một tiếng: “A đau…”





“Không được phân tâm.” Hắn bá đạo ra lệnh.





“Nhưng mà…”





“Cốc cốc cốc, công tử, công tử, nếu các ngươi không ra ta sẽ phá cửa vào, ta còn phải buôn bán nha, các ngươi chiếm lĩnh gian phòng tốt nhất của ta lâu như vậy, công tử!” Giọng tú bà nghe như có chút giận dữ.





Cô Ngự Hàn không nhịn được đành ngừng lại ngẩng đầu rắn lên, mắt rắn nhìn trừng trừng về phía cánh cửa, đáy mắt lấp lánh hồng quang, một luồng sáng mạnh mẽ bắn xuyên qua cửa, trúng thẳng vào tú bà.





“Ôi, đau chết ta.” Cái mông tròn vo của tú bà rơi bịch xuống đất, đau đến mức khuôn mặt mập mạp của bà ta nhăn nhúm lại như cái bánh tét.





Cảm nhận được lực lượng là từ bên trong bắn ra, tú bà lăn lông lốc đứng lên, thở hổn hển trơ mắt nhìn cánh cửa: “Các ngươi là đồ lừa gạt ! Cũng dám đến Phượng lai lâu của ta, chờ đó, ta sẽ lập tức đem các người đá ra ngoài!”





Tú bà thở hồng hộc phất cái khăn tay, lắc lư cơ thể mập ú tức giận bỏ đi.





Bên trong phòng.





“Làm sao bây giờ?” Bối Bối đã bị tú bà khiến cho thanh tỉnh đến năm phần, nàng ôm lấy cổ Cô Ngự Hàn không nỡ… buông ra, khẩn trương nhìn vào mắt hắn.





“Ngu ngốc.” Miệng rắn mấp máy, ánh mắt mỉm cười.





Bối Bối tò mò dán sát vào đầu hắn, nhìn vào đôi mắt lóng lánh trong sáng oánh hồng kia, không nhịn được than thở: “Cô Ngự Hàn, mắt ngươi thật đẹp, ngươi biết không, lần đầu tiên bị ngươi đuổi theo, ta liền cảm nhận được mình đang bị trêu chọc, ánh mắt của ngươi dường như biết nói.”





Hắn vươn dài đầu rắn, càng thêm gần sát nàng, liếm lên cổ nàng, tiếp tục khiêu khích nàng: “Đừng nói nữa, chúng ta vẫn chưa ân ái xong.”





“Nhưng mà có người đến…” Lý trí và cơ thể nóng bỏng của Bối Bối đấu tranh gay gắt.





Hừ nhẹ một tiếng, hắn bay lên trong phút chốc, rời khỏi thân thể của nàng.





Bối Bối cảm thấy bỗng nhiên trống rỗng, theo bản năng muốn vươn tay giữ lấy hắn, hắn lại cười xấu xa liếc mắt dò xét nàng, cố ý trách né bàn tay nàng, bay khỏi chiếc giường lớn, vờn quanh căn phòng một vòng, ánh sáng đỏ ửng lờ mờ toả ra.





Rất nhanh, hắn lại trở về trên người nàng.





“Ta đã trở về, bảo bối. Ta bày kết giới, bọn họ không vào được đâu.”





Gấp gáp ôm lấy hắn, biết đã an toàn, nàng thẳng thắn dùng cả hai tay hai chân quấn chặt lấy hắn, mà hắn cũng quấn quýt lấy nàng, một người một xà cùng bắt đầu… nhịp điệu nguyên thuỷ nhất, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.











Khi tú bà mang người đến, những tên hộ vệ hùng hùng hổ hổ xông tới trước phòng, không chút khách khí đến đập cửa, nhưng cánh tay còn chưa chạm tới cánh cửa, đã bị bật nảy ra ngoài, ầm ầm rớt xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.





Có điều, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng tức giận của bọn họ không hề truyền vào bên trong phòng.





Trong phòng, triền miên dây dưa, hoàn toàn không nhiễu loạn.





Không biết người và xà triền miên bao lâu, nàng chỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây, rồi như đang ở sông nhỏ, lúc lại ra tận đại dương mênh mông sóng vỗ.





Ý thức lúc gần lúc xa, trên người chỉ còn duy nhất một cảm giác mãnh liệt là hắn đang quấn quanh nàng.





Mây mưa thất thường qua đi, nàng mệt đến ngủ rất say, môi anh đào bị hôn đến đỏ lựng, nhưng vẫn đọng lại nụ cười thoả mãn.





Cô Ngự Hàn biến trở về hình người, nghiêng thân nằm ngắm nàng ngủ, trong lòng tràn đầy thoả mãn.





Đột nhiên, lỗ tai hắn giật giật, nghe được một ít tiếng vang, hắn nhanh chóng nhấc chăn đắp lên cơ thể đầy đặn của nàng, hồng quang loé sáng, hắn đã mặc xong đồ ngồi xuống cạnh bàn.





Ngón tay bắn ra, trướng rèm trước giường buông xuống, vung thêm một lần, đồ dùng tình thú trên mặt bàn lập tức biến mất.





Gần như đồng thời, thân ảnh Thương Tuyệt Lệ dần dần hiện ra trong phòng.





“Vương.” Hắn hành lễ.





Cô Ngự Hàn ngẩng đầu, con ngươi đen nghiêm nghị nhìn hắn: “Tuyệt Lệ, người ta bảo ngươi điều tra đã làm xong chưa?”





Thương Tuyệt Lệ cúi đầu tạ tội: “Thuộc hạ vẫn chưa tra ra được, nam nhân gọi Tiểu Ngoan hình như không có ai biết hắn, người nào đã gặp hắn đều nói hắn là ngốc tử, sau đó cũng không biết gì thêm.”





“Như vậy à?” Cô Ngự Hàn hạ thấp tầm mắt trầm ngâm, nơi này không ai biết Tiểu Ngoan, vậy hắn không phải người ở đây?





“Vương, người thấy nam nhân kia vì sao lại tiếp cận Bối Bối tiểu thư? Chẳng lẽ là vì hắc tinh ngọc bội trên người nàng?” Thương Tuyệt Lệ có chút lo lắng.





“Không biết, Bối Bối rất tín nhiệm hắn, ta vẫn chưa hỏi Bối Bối quen biết hắn như thế nào, ta đã thử qua thân thủ của hắn, pháp lực của hắn rất cao cường, so với ta không phân thắng bại.” Đây là điều hắn lo lắng nhất, nếu như Tiểu Ngoan có ý xấu, nhưng lại mai phục chờ có trợ thủ, thì tình hình của bọn họ sẽ không an toàn.





Thương Tuyệt Lệ kinh ngạc trợn to hai mắt: “Pháp lực của tên… ngốc tử kia cùng vương không phân cao thấp? Điều này sao có thể, ngay cả thái tử Hắc Phong quốc cũng không phải là đối thủ của người, này…”





“Ta cũng rất muốn biết lai lịch của hắn, dù sao… Ta thực sự là chưa từng gặp qua đối thủ như vậy.” Cô Ngự Hàn rất thận trọng nhưng không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn, đã là người tu luyện pháp thuật thì đều thích có kỳ phùng địch thủ – đây là thứ dục vọng nguyên thuỷ.





“Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra, không có người nào là không tra ra được, trừ khi người đó không tồn tại.” Thương Tuyệt Lệ hừng hực chí khí, kẻ địch càng mạnh, thì càng kích phát ý chí chiến đấu.





“Uh, ngươi đi đi.”





Thương Tuyệt Lệ vừa xoay người, lại như nhớ ra điều gì: “Vương, trưởng lão nói Bối Bối tiểu thư có kiếp nạn, chẳng lẽ có liên quan đến Tiểu Ngoan?”





“Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm!” Cô Ngự Hàn mím chặt môi, đáy mắt xẹt qua một tia sáng mạnh mẽ kiên định, kẻ nào dám động vào bảo bối của hắn, hắn sẽ diệt kẻ đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK