Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 302: XÀ GIỚI [1]




“A a, thì ra là ngươi lão gia hỏa này đang tác quái, khó trách lúc trước ta vẫn tính không ra cháu gái của ta rốt cuộc mất tích ở nơi nào chứ.”





Giọng nói của Tô lão bà to đường hoàng truyền đến.





Bối Bối đang biến mất trừng mắt thật to, đáy mắt kích động.





Nàng chỉ biết bà nội chính là cố ý làm bộ như không thèm để ý nàng rời đi.





“Bà nội.” Giọng nói của nàng bắt đầu mờ ảo.





“Bối Bối, cháu gái ngoan của ta a, đừng sợ, bà nội biết lão gia hỏa này, hắn nếu làm cho con xảy ra chuyện dù nhỏ nhất, bà nội liền cho hắn một gậy ha ha.”





Hốc mắt Tô lão bà hồng hồng nhìn cháu gái, điều không muốn trong mắt cuối cùng vẫn là không thể lại che giấu.





Vu đại thẩm vỗ vỗ bả vai của Tô lão bà, nói với Bối Bối: “Bối Bối nha đầu, an tâm đem Tô bà cốt giao cho ta đi, nói như thế nào bây giờ ta cũng là đồ đệ của bà ấy, sẽ không bạc đãi bà ấy.”





Tô lão bà lướt qua liếc Vu đại thẩm một cái.





“Dì Vu đồ đệ, ngươi là có lầm không, ngươi có năng lực đó để bạc đãi ta sao?”





“Ha ha a......” Lão bá nhịn không được ở bên cười ra tiếng.





“Lão già chết tiệt, ngươi cười cái gì, chuyên tâm một chút, đừng đem cháu gái bảo bối của ta đánh mất, bằng không ta muốn ngươi đẹp mặt!”





Tô lão bà nói xong, một tay của bà đưa ra, phục ma bổng ở trong tay bà vung lên oai phong nổi bật.





“Ai ai, Tô bà cốt, cây gậy của ngươi cẩn thận một chút, ta chỉ là tính ra nhân duyên cháu gái của ngươi không giống bình thường, mới tiến đến dẫn dắt nàng đi đến nơi đó, không có ác ý a.”





Lão bá vừa thi pháp, vừa đổ mồ hôi lạnh nhìn cây gậy nguy hiểm vung ra trước mũi.





“Hừ! Không được nói chuyện, thi pháp tốt cho ta, sau đó ta sẽ đến vặn hỏi ngươi là yêu nghiệt phương nào.”





Tô lão bà “vèo” một cái đem cây gậy thu lại.





Bối Bối vừa khóc vừa cười nhìn một màn trước mắt, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Vu đại thẩm.





“Vu đại thẩm, sau này xin bà chăm sóc tốt cho bà nội cháu.”





“Tiểu cô nương, nguyện vọng của ngươi đã thực hiện, có thể sẽ không có cơ hội trở lại, ngươi hiểu rõ rồi chứ?” Giọng điệu của lão bá có chút thong thả, tựa hồ cố ý cho Bối Bối thời gian.





“Nguyện vọng của bà nội?” Lúc này Bối Bối mới nhớ tới lần đầu tiên từ nơi này đi đến Xà giới mình từng ước một nguyện vọng.





Nàng có chút mê hoặc hướng nhìn lại bà nội, nguyện vọng của bà nội là gì? Nàng giúp bà nội thực hiện sao?





“Đứa ngốc, bà nội không phải bảo con trở về phải chăm sóc tốt cho tiểu Hàn sao? Đã hiểu chưa.”





Tô lão bà cười mắng, trong mắt không ngừng có vui mừng, ngấn lệ.





Nguyện vọng của bà đương nhiên là hy vọng cháu gái bảo bối tìm được một nam nhân tốt.





Bối Bối ngẩn người một chút, đột nhiên phản ứng lại,trong nụ cười của nàng mang theo nước mắt: “Bối Bối biết, bà nội, con cùng Cô Ngự Hàn sẽ thực hạnh phúc, bà nội...... Cám ơn......”





Giọng nói của nàng dần dần biến mất, trong chớp mắt, nàng liền cảm giác tốc độ rơi của mình.





Gió tuyết thổi vù vù bên tai, gió rất mãnh liệt, thổi mạnh vào mặt nàng có chút đau.





Nhưng là lúc này đây, nàng không có lại cảm thấy khủng hoảng, chỉ có lòng tràn đầy vui sướng.





Không biết Cô Ngự Hàn có thể như lần trước ở dưới sườn núi làm đệm thịt cho nàng hay không?





Nhớ tới lúc đầu bọn họ gặp nhau, bờ môi của nàng nhịn không được nở ra một nụ cười.





Dần dần, nàng cảm giác được tốc độ rơi đang chậm dần, hơn nữa càng ngày càng chậm, giống như đang bay.





Ý? Kỳ quái, như thế nào không giống với lần trước? Lần trước nàng là càng rơi càng nhanh, như thế nào lần này càng rơi tốc độ càng chậm?





Nàng nghi hoặc mở to mắt, rõ ràng phát hiện mình không phải trong gió tuyết xoáy, mà là bay xuống ở một chỗ đất khô cằn nứt nẻ.





Một chân vừa chạm đất, nàng mờ mịt nhìn xung quanh.





“Cô Ngự Hàn, chàng ở nơi nào? Ta đã trở về, Cô Ngự Hàn......”





Nhưng mà, xung quanh trả lời nàng, chỉ là không khí lạnh buốt lặng im.





Bông tuyết mơ hồ bay xuống, rơi xuống ruộng đất cháy đen, rơi đến trong khe trên mặt đất.





Nơi này là chỗ nào? Vì sao không có một ngọn cỏ? Trong trí nhớ của nàng Xà giới hẳn là cây cỏ um tùm, cho dù là đang ngày đông giá rét tuyết đọng xuống, cũng còn có thể nhìn thấy đại thụ xanh mượt che trời cao ngạo trước gió tuyết lạnh lẽo.





“Trời ạ, ta sẽ không rơi nhầm chỗ đấy chứ?”





Bối Bối càng nghĩ càng kích động, bước chân cũng bắt đầu lo lắng đi theo một hướng.





Bỗng nhiên, nàng vui mừng nhìn thấy phía trước có làn sương khói bay lên.





Nàng đi theo hướng làn sương khói đó, thấy một gian nhà tranh nhỏ, ở phía trước đó không xa, cũng có phân bố rải rác những căn nhà nhỏ.





Tâm trạng trong lòng không yên, nàng đến gần đi.





Một thôn phụ vừa mới đi ra cửa, nhìn thấy một thân quần áo kỳ quái của Bối Bối, nghi hoặc vài lần, cuối cùng cúi đầu tiếp tục đi đường của nàng ta.





Bối Bối tươi cười đoan trang lễ phép đi đến trước mặt thôn phụ: “Xin chào, ta muốn hỏi một chút nơi này là chỗ nào...... A không phải, ta muốn hỏi kinh thành đi như thế nào?”





“Kinh thành? Tiểu cô nương, ngươi đi kinh thành làm gì? Bây giờ nơi nơi đều ở đánh giặc, kinh thành canh phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là quan binh, ngươi nếu muốn vào kinh thành chơi ta khuyên ngươi vẫn là mau mau về nhà đi.”





Nghe vậy, Bối Bối cả kinh trừng lớn mắt, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có loại dự cảm không tốt.





“Đánh giặc? Ngươi là nói...... Xích Diễm quốc hiện tại đang đánh giặc, với ai?”





“Cùng Hắc Phong quốc a, đã đánh một thời gian dài, tiểu cô nương ngươi là từ đâu tới đây, làm sao có thể từ bên kia trên chiến trường lại đây chứ, nhạ, ngươi xem phía sau nơi đó, chính là trải qua chiến tranh không lâu, trước kia nơi đó là chợ náo nhiệt đó, aiz...... đều bị thiêu hết.”





Hắc Phong quốc!





Rốt cục xác định chính mình là trở lại Xích Diễm quốc, Bối Bối thở dài nhẹ nhõm một hơi, một cảm giác lo lắng khác cũng nhanh chóng nổi lên.





Nàng quay đầu nhìn lại nơi vừa rồi, đưa mắt nhìn lại, đất đầy vết thương, dường như mơ hồ có thể thấy được ngay lúc đó chiến tranh có bao nhiêu thảm thiết.





Tay nắm chặt, miễn cưỡng ngăn chặn sợ hãi trong đáy lòng, nàng nuốt nuốt nước miếng: “Đại thẩm, trận chiến này là ai thắng ai bại?”





Thôn phụ kinh ngạc nhìn Bối Bối một cái, trong mắt mang theo khiển trách: “Tiểu cô nương thân là con dân của Xích Diễm quốc, thế nhưng ngay cả đại sự chiến bại của Xích Diễm quốc đều còn không biết.”





Bối Bối lập tức nghẹn lời, trong lòng lo lắng vô cùng càng thêm sâu sắc.





“Ta...... Đại thẩm, trước hết ngươi nói cho ta biết kinh thành nên đi như thế nào được không?”





Thôn phụ lắc đầu, đưa tay chỉ một mộ hướng: “Nha, bên kia.”





“Cám ơn.”





Bối Bối vội vàng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chân chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK