Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 227: XÀ VƯƠNG NHỎ ĐI!
Trên giường ấm áp dễ chịu, thỉnh thoảng lại rung động.
Một giọng nam khàn đặc mang ý cười vang lên:“Tiểu Bối Bối, nàng đây là muốn cùng ta chơi trò kích thích sao?”
Cô Ngự Hàn nhìn nàng dùng mảnh vải trói tay của hắn lại, hắn cũng không phản kháng, chỉ là rất có hứng thú tùy ý cho nàng buộc hai tay của hắn lại.
Sau khi quấn quanh một mảnh vải thật dài, Bối Bối lại đưa tay hắn cố định ở cột đầu giường, sau đó mới vỗ vỗ tay, thở ra một hơi:“Cuối cùng cột chặt chàng rồi, lần này xem chàng còn không cho ta muốn làm gì thì làm, ha ha ha......”
Nàng mỉm cười rất đắc ý, hắn nhíu nhíu mày, kéo kéo cổ tay, phát hiện rõ ràng còn thật chắc nữa, bờ môi của hắn giương lên cười thật xấu xa :“Tiểu Bối Bối, thực ra nàng không cần cột ta, ta cũng để nàng muốn làm gì thì làm.”
Hắn chớp chớp đôi mắt phượng câu hồn câu phách, tình cảm nóng bỏng dường như muốn đem xương cốt của nàng hòa tan đi.
Bối Bối khó khăn mới ổn định được hơi thở, sau đó nhẹ nhàng mà phủ lên thân thể cao lớn của hắn, môi đỏ mọng hôn lên khóe môi trơn bóng của hắn, dường như nhịp đập của trái tim trong lồng ngực của hắn, từng nhịp từng nhịp có thể nghe được rõ ràng.
“Cô Ngự Hàn, ta muốn khống chế chàng, làm cho chàng đầu óc mê muội mất hết phương hướng.” Nàng thấp giọng nói nhỏ, học tất cả những phương thức hắn đã từ dùng với nàng để hôn lại hắn.
Chỉ chốc lát sau, nàng cảm giác được nhiệt độ thân thể của hắn tăng lên nhanh chóng vô cùng, độ nóng da thịt của nàng cũng tăng lên.
Nụ hôn của nàng không quá thuần thục lại không quá quen thuộc thân thể của hắn dường như muốn bức hắn phát điên, giọng nặng nề từ yết hầu của hắn tràn ra, hắn khát vọng vươn đầu lưỡi cùng múa với nàng.
Cảm nhận được phản ứng đầy sức nóng của hắn, Bối Bối thở hổn hển, âm thầm thu hồi lại tâm thần của mình, trước luân hãm* của hắn, nàng tuyệt đối không thể luân hãm, bởi vì nàng còn có kế hoạch cần phải tiếp tục.
Vì muốn càng lấy lòng hắn thêm, bàn tay nhỏ bé bất quy tắc của nàng từ lồng ngực của hắn di chuyển xuống, xuống chút nữa......
“Tiểu yêu nữ......” Hắn gầm nhẹ, lửa nóng bị nàng trêu chọc dường như muốn thiêu cháy hắn.
“Ta chính là yêu nữ, chàng bị mê hoặc rồi sao?” Đôi mắt như sao của nàng sáng lấp lánh chứa đựng ẩn tình, thổi khí ở bên tai của hắn.
“Cho ta!” Hắn cắn răng, khát vọng trong cơ thể dường như muốn buộc hắn phát điên.
“Được, cho chàng.” Nàng nở nụ cười nhạt, lại hôn lên môi hắn.
Hắn giống như nắng hạn gặp mưa rào đói khát hôn mút nàng, hoàn toàn vì khiêu khích của nàng mà mê loạn rồi.
Cảm giác được sự bức thiết của hắn, đôi mắt như sao của Bối Bối thu hồi lại, trong lúc hắn mút lấy môi nàng, đem một viên thuốc nhỏ cất giấu trong miệng của nàng trút vào trong miệng của hắn.
Mày kiếm của Cô Ngự Hàn chau lại, chờ lúc hắn phát hiện có gì đó bất thường, viên thuốc đã sớm theo yết hầu của hắn trượt đi xuống.
“Tiểu Bối Bối, nàng......” Hắn mới mở miệng, liền cảm giác được mùi Hùng Hoàng** lên men trong cơ thể của hắn, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân của hắn.
Mồ hôi lạnh của hắn rơi xuống, âm thầm cắn răng, không thể tin được nàng thế nhưng lại dùng chiêu này đối phó hắn, đôi mắt đen lướt qua một tia nhọn vừa sợ vừa giận, hắn kéo hai tay mình xuống, lại phát hiện sức lực đang từ từ mất đi.
Ánh mắt chột dạ của Bối Bối đưa sang trái rồi lại sang phải chính là không dám nhìn ánh mắt tức giận của hắn, ấp úng nói nhỏ:“Cô Ngự Hàn, ta...... ta muốn gặp Khả Y, ở trong này chàng ngủ một giấc nghỉ ngơi đi, ờ, Hùng Hoàng này là trước kia lúc ta ở ngoài cung bảo đại phu bào chế cho ta, hắn cam đoan chỉ là phòng thân, sẽ không tổn thương mạng người, chàng an tâm nha.”
“Tô Bối Bối, nàng, nữ nhân chết tiệt này, không cho phép đi!” Cô Ngự Hàn rống to.
Bối Bối bị tiếng thét của hắn làm chấn động lỗ tai vang lên ong ong, bả vai rụt lui, thật cẩn thận lấy quần áo mặc vào, sau đó nhìn khuôn mặt tuấn tú xanh mét của hắn, vẫn như trước thực anh tuấn.
Nàng nhịn không được nghịch ngợm vỗ vỗ hai má của hắn, le lưỡi:“Lúc chàng tức giận cũng rất tuấn tú.”
Cô Ngự Hàn xoay đầu sang một bên, tức giận đến nghiến răng, ánh mắt trừng trừng dường như muốn nuốt nàng:“Tô Bối Bối, ta không cho phép nàng đi gặp Hà Khả Y, nếu nàng không nghe lời, nàng chết chắc rồi!”
“Ngoan ngoãn nha, đừng giận đừng giận, tức giận sẽ dễ dàng tạo ra nếp nhăn, đến lúc đó trở nên già đi sẽ không đẹp trai nha, chàng không đẹp trai, ta mang chàng đi ra ngoài sẽ rất mất mặt.” Lời cuối cùng của nàng biến thành nói nhỏ lầm bầm.
“Tô Bối Bối!” Cô Ngự Hàn càng thêm tức giận, nhưng mà tiếng thét của hắn lại trở nên suy yếu, ánh mắt trừng thẳng bắt đầu xuất hiện màu đỏ, chỉ chốc lát sau, ngay lúc hắn không cam lòng, thân thể của hắn từ từ biến thành một con rắn đỏ, hơn nữa là một con rắn đỏ nhỏ hơn so với trước kia, ngoan ngoãn nằm ở trên đệm, toàn bộ một màu đỏ trong suốt lấp lánh tựa như một tác phẩm nghệ thuật hổ phách hoàn mỹ.
Bối Bối ngây người một hồi lâu mới hoàn hồn, nàng đưa tay chọc chọc vào con rắn đỏ nhỏ, có chút lo lắng:“Uy, Cô Ngự Hàn, chàng như thế nào biến thành nhỏ như vậy rồi?”
Sẽ không có di chứng gì chứ?
“Kỳ quái, ta từng hỏi rõ ràng qua Thương Tuyệt Lệ, Hùng Hoàng sẽ chỉ làm loài rắn tạm thời mất đi sức lực, cũng không nói qua là trở nên nhỏ như vậy a.” Bối Bối có chút không biết làm thế nào, xách hắn đặt ở trên làn váy, nhìn thấy hắn không có gì phản ứng, ánh mắt nheo lại.
Nàng lại xách hắn lên trước mắt, lo lắng giương giọng gọi to:“Cô Ngự Hàn, chàng đừng làm ta sợ, chàng mau nói chuyện a.”
Biến thành con rắn nhỏ Cô Ngự Hàn tức giận đến phát điên rồi, hắn mở mắt rắn trừng nàng một cái, sau đó quay đi chỗ khác không để ý tới nàng.
Chết tiệt, hắn vậy mà bất lực đến độ bị nàng xách lên, tức chết rồi tức chết rồi!
Chẳng lẽ nữ nhân này không biết trong lúc nam nhân dục vọng lên cao nhất là lúc dễ bị tổn thương nhất sao, trong lúc này nàng cho hắn ăn Hùng Hoàng, hắn có thể không nhỏ đi sao!
Nhìn thấy hắn thở hổn hển quay đầu rắn sang một bên, Bối Bối cũng đã yên tâm, a......
Còn có sức lực tức giận, chứng minh hắn không có việc gì, nàng cười tủm tỉm đưa hắn đặt trên một chiếc gối, lấy tay chỉnh đầu của hắn đối mặt với nàng.
“Cô Ngự Hàn, chàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta nha.” Nàng dùng giọng điệu dỗ đứa trẻ nhỏ dặn dò đối với hắn, không có biện pháp, hiện tại hắn là con rắn nhỏ, tức giận thực đáng yêu giống đá hồng ngọc hóa thành con rắn đỏ nhỏ xinh đẹp.
Cô Ngự Hàn mở miệng rắn ra làm bộ muốn cắn nàng, lại lùi bước trước khuôn mặt quỷ của nàng.
Miệng của nàng tiến sát hôn thân thiết cái đầu nhỏ óng ánh lấp lánh của hắn, cười đến tự tin tràn đầy lại tiểu nhân đắc chí.
“Đừng giương nanh múa vuốt, ta biết chàng sẽ không cắn ta. Người nào đó pháp lực tạm thời biến mất, kết giới cũng liền tiêu thất đi, ha ha a...... Kỳ thật như vậy coi như là ta tự mình cởi bỏ kết giới đúng hay không? Chàng cũng không có nói qua là không thể dùng trí nha, cho nên...... Ta phải đi ra ngoài, bye bye.”
Nàng sờ sờ đầu của hắn, giống như sờ vỗ vỗ đầu con chó nhỏ, sau đó nhảy xuống giường chạy ra đi, động tác thật sự mau lẹ.
“Trở về, nữ nhân không biết nghe lời......” Biến thành con rắn đỏ nhỏ Cô Ngự Hàn chỉ có thể gào to với bóng dáng đang khuất dần của nàng, giọng nói lại nhỏ giống như muỗi kêu.
___
Luân hãm *: đắm chìm
Hùng Hoàng **: Khoáng vật màu vàng dùng làm thuốc, giống lưu huỳnh