Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 52: VÀO Ở TẠI THANH LÂU
“Công tử, có phải ngươi không thoải mái?” Uyển Nhi có chút lo lắng nhìn Bối Bối.
Mắt đen của Bối Bối lưu chuyển, rồi nháy mắt mấy cái: “Không có a, ta rất tốt, ha hả… có thể cứu được một tiểu thư xinh đẹp như vậy đương nhiên lại càng tốt vô cùng.”
“Ha hả… Không nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, vốn định mua một chiếc chiếu đến vùng ngoại ô này thăm dò thám hiểm, buổi tối thuận tiện học nhân gia đại hiệp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường ăn ngủ qua một đêm, ai biết liền gặp phải cảnh như vậy!” Bối Bối tiếp tục nói liên miên, vừa nói ánh mắt cười đến híp lại.
“A? Công tử muốn ăn ngủ ở chỗ này? Công tử không có nhà để ở sao?”Lòng thương hại của Uyển Nhi lập tức phát huy, không đành lòng nhìn Bối Bối.
“Nhà?” Nhắc tới cái từ này, lại làm cho Bối Bối vẻ mặt đang cười híp mắt trầm xuống, nàng còn có cơ hội về nhà sao?
“Ta cũng không biết ta còn có thể về lại đến nhà không, nhà của ta cách ta quá xa, xa đến mức ta cũng không biết cách trở về như thế nào nữa.”
Bối Bối có chút sầu não nhìn phía chân trời xa xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm, thân thể nhỏ xinh ở phía núi xa chiếu rọi xuống, mơ hồ lộ ra một tia cô đơn.
Uyển Nhi do dự một hồi, sau cùng nàng rốt cục mở miệng : “Bối Bối, sau này ta gọi ngươi là Bối Bối, nếu như ngươi tạm thời không tìm được đường về nhà, không bằng… không bằng đến ở nhà của ta, chờ ngươi tìm được đường về nhà lại trở về. Chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Bối Bối có chút kỳ quái nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Uyển Nhi.
Lúng túng hồi lâu, Uyển Nhi rốt cục nói thẳng ra: “Chỉ là chỗ ở của ta không giống với bình thường,... là nơi chốn phấn hoa, nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân, ma ma đối ta cũng rất tốt, ta có thể an bài cho ngươi ở phía sau viện, không có người quấy rầy đến ngươi, chỉ là Bách Hoa Các chúng ta không tiện ra vào từ cửa chính, sau này chắc phải phiền ngươi hoạt động ở cửa sau.”
“Có thể có thể, hoàn toàn không có vấn đề, rốt cục có người thu lưu cái người đáng thương ta đây.” Bối Bối vội vàng đáp ứng, ha ha, rốt cục có cơ hội quang minh chính đại đi dạo thanh lâu cổ đại, thật làm nàng chờ mong.
“Công tử không chê?” Uyển Nhi vừa sợ lại vừa kích động.
“Sao có thể chê chứ, ta còn muốn cảm tạ Uyển Nhi thật hảo tâm thu lưu, nếu không ta thật đúng là chỉ có thể ngủ ở trên chiếu lấy trời làm màn, còn có, sau này gọi Bối Bối, chúng ta làm bằng hữu có được hay không?” Bối Bối rất nhiệt tình nháy ánh mắt lóng lánh tinh khiết.
“Đương nhiên là được. Đây là phúc phận của Uyển Nhi…”
“Nếu chúng ta là bằng hữu không cần nói khách khí, sau này Tô Bối Bối ta nhất định sẽ đối với ngươi có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.” Bối Bối vỗ vỗ ngực, hào hứng nói.
“A, còn có Tiểu Bạch, đây cũng là bạn tốt kiêm ngựa yêu của ta, nó rất thông minh, chúng ta cũng cho Tiểu Bạch làm bằng hữu có được hay không.” Nàng dắt Mã Nhi lại, rất vui vẻ đưa ra ý kiến.
Tiểu Bạch bắt chước cọ đầu vào lòng bàn tay của nàng, sau đó quay sang chủ tớ Uyển Nhi hí một tiếng tỏ vẻ hữu hảo.
Uyển Nhi kích động gật đầu, nắm chặt tay Thúy Nhi, Thúy Nhi đang khóc cũng mỉm cười, cao hứng thay cho tiểu thư, rốt cục có một người hiểu được, thưởng thức được sự tốt đẹp của tiểu thư.
Đi theo Uyển Nhi các nàng đến trước một gian lầu các rất lớn trang trí thật sự hoa mỹ, Bối Bối ánh mắt mở to tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Bối Bối, chúng ta vào đi thôi.” Uyển Nhi ở phía trước dẫn đường.
Trong lúc các nàng đi vào hậu viện, Uyển Nhi quay đầu lại: “Bối Bối, để Thúy Nhi trước mang Tiểu Bạch đi chuồng ngựa, ta dẫn ngươi lên lầu các đi xem phòng của ngươi một chút.”