Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 195: CHỊU TỘI THAY
Khả Y nắm tay Bối Bối, cổ có chút cứng ngắc không dám động, nàng tận lực không động miệng vết thương, thong thả nói chuyện:“Bối Bối, ta chỉ bị đao làm cho trầy xước nhẹ, không có gì đáng lo.”
“Rốt cuộc là kẻ nào dám xuống tay đối với nữ nhi yếu đuối như vậy, quả thực quá đáng!” Bối Bối xem ra rất tức giận giậm chân, nữ tử đẹp như vậy, yếu đuối như vậy, thế nhưng có nam nhân nỡ xuống tay!
“Bối Bối tiểu thư, tặc nhân đã bị diệt sạch.” Thương Tuyệt Lệ lên tiếng giải thích.
“Hừ, bọn chúng chết mau thật, bằng không ta nhất định phải đem hắn chém thành tám khúc, Cô Ngự Hàn sẽ là người trực tiếp hành hình!” Bối Bối bĩu môi, kéo nam nhân bên người xuống nước chung.
Nghe vậy, Khả Y nhịn không được bật cười, Thương Tuyệt Lệ quan sát Cô Ngự Hàn, cũng có chút muốn cười, hiện tại Bối Bối tiểu thư đang lấy Vương ra làm kẻ chịu tội thay a.
Cô Ngự Hàn chỉ hơi nhướng mày, tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, bạc môi cười sủng nịch.
“Khi nào chúng ta khởi hành hồi cung? Phải hồi cung nhanh một chút tìm ngự y xem thương thế cho Khả Y, không thể lưu lại vết sẹo.” Bối Bối quay đầu, ánh mắt thúc giục nhìn Cô Ngự Hàn, hy vọng hắn lập tức khởi hành!
Cô Ngự Hàn trừng mắt, tiểu nữ nhân này, hiện tại lại muốn nhanh chóng hồi cung!
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần nàng nguyện ý hồi cung, hắn sẽ không so đo với nàng vì nàng, không, phải vì hắn nhanh chóng đi, ai......Sức hấp dẫn cần phải tăng thêm, bóp cổ tay thể hiện sự không vừa lòng.
Dùng tay gõ vào cái trán của nàng, hắn câu môi liếc xéo:“Bây giờ có thể lên đường ngay, Nữ Vương!”
Nghe hắn bất ngờ nói ra chữ “Nữ Vương”, nàng cảm giác được chung quanh có những ánh mắt kỳ lạ nhìn về nàng, nàng cười gượng “A...... Đại Vương cũng đừng trêu đùa ta, tiểu nữ tử này, ha ha...... Khả Y, chúng ta lên xe lên xe.”
Nàng lôi kéo tay Khả Y chạy trối chết mà bước nhanh về hướng xe ngựa, giúp Khả Y đi lên xe, sau đó nàng nhanh chóng nhảy lên, nhảy lên xe ngựa, kéo tấm màng che trước xe xuống, ngăn cách trong xe và ngoài xe, động tác làm liên tục rất nhanh và trôi chảy.
“Khả Y, nàng yên tâm nha, sau khi trở lại hoàng cung sẽ sai ngự y trị vết thương trên cổ cho ngươi, sẽ không lưu lại vết sẹo.” Bối Bối nhìn sát vào miệng vết thương trên cổ Khả Y, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có thể nhìn đến vải băng, không biết tình hình cụ thể thế nào.
Rất áy náy, nếu nàng không phải lấy cớ đi ngoài, có Cô Ngự Hàn ở cùng nàng, Khả Y có lẽ sẽ không bị thương.
Khả Y cười nhẹ nhàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vải băng trên cổ:“Kỳ thật để lại sẹo hay không cũng không quan trọng, chính là một vết sẹo đao nhỏ.”
Bối Bối không đồng ý xua tay:“Như vậy sao được, Khả Y xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để lại sẹo trên người, không nên không nên, ta sẽ đau lòng.”
“A...... Bối Bối nói chuyện thật đáng yêu, đau lòng là nam tử nói với nữ tử, nàng nói như vậy Vương nghe được sẽ không vui.” Khả Y tuy rằng ngoài miệng sửa Bối Bối, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
“Sẽ không......” Bối Bối mới muốn nói chuyện, bên ngoài rèm cửa sổ xe ngựa liền truyền đến thanh âm trầm thấp của Cô Ngự Hàn.
“Bổn vương đã không vui rồi!” Cô Ngự Hàn nâng bạc môi, mày kiếm nhíu lại thành hàng thẳng tắp, Tiểu Bối Bối của hắn còn không có đối hắn nói qua ý đau lòng trong lời nói, vậy mà quá dễ dàng nói cùng người khác.
Khả Y khẩn trương nhìn rèm cửa sổ, ánh mắt bởi vì kính sợ mà rung động.
Bên trong xe im lặng trong chốc lát, Bối Bối mới tiêu hóa tiếng nói kia thật chính là đến từ ngoài cửa sổ xe, sau khi cơn giật mình qua đi nàng phì cười không im được mà cười thành tiếng.
Nghiêng người về phía rèm cửa sổ, tay nàng vén rèm cửa sổ lên, quả nhiên nhìn thấy mĩ nam nhẹ nhàng trong sắc bạch y cưỡi bạch mã cùng đi bên xe ngựa, giờ phút này, mĩ nam đang không hài lòng, hạ thấp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Tuyết quang trong suốt rơi trên bờ vai của hắn, chiếu rọi tuấn mi và đường nét một bên gương mặt, làm cho toàn thân hắn tỏa ra một loại hào quang thần thánh thoát tục.
Chậc, nếu nam nhân yêu nghiệt này lúc không nói lời nào thật đúng là không phải mang nét tinh thuần bình thường, mà làm cho người ta nhịn không được phải cúng bái, nhưng mà, sau khi lĩnh giáo sự ngây thơ của hắn, giờ phút này bộ dáng của hắn như chạm ngọc tuấn dật thật đúng là làm cho cảm xúc của nàng thêm chùn xuống, a......
Nàng cười khẽ tay lôi kéo tà áo trắng nhẹ bay bay của hắn, cười với hắn, cười đến ánh mắt có chút gì đó ngụ ý:“Cô Ngự Hàn, chàng thực đẹp trai!”
“Hừ.” Cô Ngự Hàn vung đôi chân thong dài thúc ngựa một chút, kéo áo mình ra khỏi tay của Bối Bối, biểu hiện bất mãn của mình.
“A...... Cô Ngự Hàn, chàng đẹp trai siêu cấp vô địch!” Bối Bối sửa lại đối với hắn đưa ngón tay cái giơ giơ lên.
“Nói xằng bậy.” Cô Ngự Hàn trừng mắt, dường như đôi môi nửa phiến hoa đào ẩn ẩn mang theo ý cười không thể nhận ra, từ khi nào thì hắn lại để ý những lời khen như vậy......
Bối Bối lại đưa tay thăm dò, nắm tà áo trắng phiêu dật của hắn trong lòng bàn tay, tiếp xúc tơ lụa mềm mại làm cho nàng “khanh khách” bật cười.
Mắt nàng hoàn toàn không cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tăng, Cô Ngự Hàn nhẹ nhíu mài, dương tay chém ra một đạo hồng quang cuốn về hướng nàng, nháy mắt, nàng liền bị hồng quang đẩy vào bên trong xe.
“Ôi......” Bối Bối ngã vào ngay trúng cái giường nhỏ mềm mại không hề sai lệch.
“Bối Bối, nàng làm sao té vậy?” Đôi mắt như nước của Khả Y khẽ dao động, thoáng vụt qua vẻ vô cùng lo, đưa tay đi nâng dậy Bối Bối.
Bối Bối sờ sờ mông, chu miệng:“Lòng tự ái của ta bị té rồi.”
“Tự ái?” Khả Y nghi hoặc lập lại một lần, lập tức liền nghĩ thông suốt, nàng khẽ cười nhẹ, Vương là không thể nhẫn tâm làm Bối Bối té.
“Nam nhân đáng giận, khen ngợi hắn đẹp trai còn không biết cảm ơn, thế nhưng đá ta, không biết phân biệt tốt xấu!” Bối Bối nói nhỏ, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía rèm cửa sổ, cơ hồ đốt cháy rèm cửa sổ một lỗ, đốt cháy luôn khuôn mắt của nam nhân ở bên ngoài.
Cưỡi ngựa ở bên ngoài, đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn nhìn về phía xa, bạc môi mang theo một chút ý cười thản nhiên, lòng tự ái của Tiểu Bối Bối của hắn té, ha ha......
Thương Tuyệt Lệ kéo dây cương ngựa, quay trở lại:“Vương, qua khỏi một trạm kiểm soát nữa, chúng ta là có thể tiến vào kinh thành.”
“Ừ.” Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng vuốt cằm.
Bối Bối ủ rũ nâng má, rầu rĩ nói chuyện với Khả Y:“Chúng ta rất nhanh trở về đến cái hoàng cung khiến người ta chán kia, ai......”
Khiến người chán?
Khả Y nghi hoặc hỏi nỏ:“Bối Bối không thích hoàng cung sao? không tốt ở chỗ nào?”
Nghĩ đến có này khả năng, Khả Y không khỏi ủ dột đôi mi tú nhã.
“Nơi đó giống cái lồng chim! Tuyệt không tự do, còn có công chúa ương ngạnh đáng ghét!” Bối Bối bĩu môi.
“......” Khả Y rơi vào im lặng, màu mắt cứng lại.
Bối Bối buồn bã ỉu xìu nhắm mắt lại, cũng im lặng cùng Khả Y.