Xà Vương Tuyển Hậu - Q.6 - Chương 12
Hắc Khi Phong quay lung đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, suy nhĩ cũng trôi dạt về nơ xa xăm.
Ngự y tiến vào cung kính: “ Vương.”
Nghe thấy tiếng nói Hắc Khi Phong xoay người lại, con ngươi đen chăm chú
nhìn ngự ý: “ Vết thương ở chân của công chúa đã hồi phục rất tốt đúng
không?”
“Đúng vậy, vết thương ở cân của công chúa đã khỏi hẳn.”
Nghe vậy, khóe môi của Hắc Khi Phong giật giật, muốn nói lại thôi, cuồi cùng thản nhiên xua tay: “ Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Ngự y nhìn Hắc Khi Phong một hồi lâu, mới bất đắc dĩ lui ra: “Thần cáo từ!”
Thấy ngự y đi rồi, Hắc Khi Phong đứng bên cửa sổ trầm ngâm, trong lòng phiền chán không thôi.
Hắn nên đi gặp nàng hay không? Hay là để cho nàng không vuống bận cứ như vậy mà rời Hắc Phong quốc?
Nhưng mà, nàng là công chúa của Xích Diễm quốc, dựa theo nghi lễ hắn phải đi tiễn nàng.
Đúng vậy, chỉ là đi đưa tiễn…
Giống như vì hành động của mình đã tìm được lý do hợp lý, trong lòng đang buồn bực như bừng tỉnh ngộ.
Cuối cùng, hắn khoan thai bước ra ngoài, nhắm thẳng nơi ở của Huyền Trữ.
…
Huyền Trữ bận rộn thu dọn hành lý của mình, trong tẩm cung đi tới đi lui.
Tiểu Tiểu nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, rất là sốt ruột: “Công chúa, người
thật sự phải về Xích Diễm quốc sao? Người không muốn theo đuổi Hắc Vương nữa sao? Công chúa, người nên suy nghĩ lại…”
Cầm xiêm y bỏ vào
trong túi hành lý, Huyền Trữ quay đầu, nở nụ cười: “ Tiểu Tiểu, đừng
nhắc tới tên nam nhân vô tâm vô phế xấu xa đó trước mặt ta nữa, hắn có
gì đặc biệt hơn người, bổn công chúa cũng không thấy hắn có gì đặc biệt
lắm.”
“Công chúa, người đừa tức giận nữa, tha thứ cho Vươơng một lần được không?”
Đôi mắt Huyền Trữ trợn tròn, thở phì phì nắm chặt tay lại: “ Không muốn! Ta không muốn ở chỗ này chịu đựng tính khí thất thường của hắn, ta muốn
hồi Xích Diễm quốc nơi mà ta, là một Huyền Trữ công chúa có thể hô phong hoán vũ, hừ!”
Nói xong, nàng lại tiếp tục thu dọn hành lý. Nhưng mà, nàng trời sinh đã được nuông chiều từ bé, căn bản không biết thu
dọn như thế nào, vài món quần áo bị nàng dày vò thành một đống, dọn xong cái này thì cái khác không biết đặt chỗ nào cho gọn soạn tới soạn lui
càng them rối.
Cuối cùng, nàng giận dỗi đem hành lý vứt sang một bên: “ Ngay cả quần áo cũng đối nghịch với bổn công chúa!”
Nặng nề ngồi xuống ghế mềm mại, Huyền Trữ kéo một cái gối ôm, vùi mặt vào đó, ra sức mà hô hấp.
Tiểu Tiểu chạy nhanh đem hành lý lôi ra.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp hành động, giọng nói của Huyền Trữ từ dưới gối ôm
truyền ra: “ Tiểu Tiểu, giúp ta đem quần áo thu dọn lại cho tốt, không
cho phép cất lại vào tủ.”
“A… Dạ…” vẻ mặt của Tiểu Tiểu d0au khổ, chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo.
Tiểu Tiểu vừa chậm chạp gấp quần áo, vừa nhìn lén ra cửa, hy vọng Vương mau chóng tới ngăn cản công chúa rời đi.
Nhưng là nhìn qua, nàng vẫn cảm thấy thật thất vọng.
Động tác dù cố ý làm chậm tới đâu cũng đến lúc hoàn thành.
Cầm hành lý đi đến bên người Huyền Trữ, Tiểu Tiểu thấp giọng nói: “ Công chúa, nô tỳ đã thu dọn xong rồi.”
Huyên Trữ lập tức từ dưới gối ngẩng đầu lên, nàng cơ hồ ôm lấy bọc hành lý
túm gọn trong lòng, nhanh như chớp từ trên ghế mềm đứng lên.
“Công chúa…”
Ôm hành lý, ánh mắt Huyền Trữ liếc về phía cửa, nỗi chờ mong trong mắt bị thất vọng che lấp đi.
Đầu óc của Tiểu tiểu vừa chuyển, đôi mắt mang theo hy vọng tròn xoe: “Công
chúa, cho dù phải đi cũng nên nói cùng Vương một tiếng a, dù sao người
cũng là công chúa, xin công chúa chờ một chút, nô tỳ sẽ chạy đi bẩm báo
Vương.”
Không cho Huyền Trữ cơ hội cự tuyệt, Tiểu Tiểu liền bay nhanh đi ra ngoài.
Huyền Trữ muốn gọi lại mà không kịp, có lẽ, chính nàng cũng không muốn cứ như vậy mà buông tay.
Ai ngờ, Tiểu Tiểu vừa chạy ra khỏi phòng ngủ, liền thiếu chút nữa va vào hắc Khi Phong.
“Vương?!”
Tiểu Tiểu kinh hoảng cúi đầu hành lễ, vì hành động lỗ mãng của mình mà suýt
chút nữa đụng trúng Vương, nàng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Hắc Khi Phong khoát tay ý bảo nàng bình thân, ánh mắt liếc nhìn vào bên trong, bắt gặp Huyền Trữ cũng đang nhìn lại đây.
Bón mắt nhìn nhau, chỉ là chớp mắt giao nhau, hắn là người đầu tiên dời đi tầm mắt.
Huyền Trữ mím chặt đôi môi đỏ mọng, cũng không nhìn hắn.
Không nhìn thì không nhìn, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.
Suy nghĩ thì đang giận lẫy, trong lòng lại có chút mong chờ hắn sẽ giữ nàng lại sao?
Đợi một hồi lâu, cũng không thấy hắn nói gì, nàng nhẫn nại không được lại nhìn về phía hắn.
“Ta sẽ phái người hộ tống nàng về Xích Diễm quốc.”
Hắn thản nhiên nói xong liền xoay người rời đi.
“Hắc Khi Phong!”
Huyền Trữ phát điên, nàng bước nhanh ba bước thành hai bước nhằm duổi theo về phía hắn.
Nhưng mà, khi nàng dừng bước chân, đứng ở sau lung hắn, nàng cũng không còn dung khí để nói cái gì.
Im lặng, hai người đều không nói chuyện, thật quá yên lặng làm cho hít thở không thông…
Nhìn bóng dáng cao to của hắn, hốc mắt Huyền Trữ dần đỏ lên, vì sao mà hắn không bao giờ chịu nhìn nàng lâu một chút.
Trong lòng vừa buồn vừa chua xót, nàng nhắm mắt lại, đem trái timép xuống: “Quấy rầy chàng lâu như vậy thật sự rất có lỗi.”
Nghe vậy, thân hình hắn hơi cứng đờ, đáy lòng như có cái gì ngăn lại, có chút khó chịu.
“Không cần khách khí.”
Hắn thản nhiên bỏ xuống một câu, sau đó chầm chậm rời đi.
Nhìn bóng hình hắn càng ngày càng xa, từ từ biến mất ở chỗ rẽ, rốt cuộc Huyền Trữ không nhịn được nước mắt chảy xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Lã chã rơi trên mặt đất, “Bộp, bộp” tiếng vang rất khẽ.
Nước mắt tiếp xúc với hơi lạnh của mùa xuân, rất nhanh mang độ ấm rời đi, không khí trở nên lạnh lẽo.
Ở hai bên má chảy xuống lành lạnh da thịt trên mặt, cũng làm lòng nàng them lạnh lẽo.
Nàng lấy tay áo mạnh mẽ lau nước mắt, quật cường cắn môi: “ Đi thì đi, ai sợ ai.”
“Tiểu Tiểu” nàng mở miệng gọi.
“Có nô tỳ.” Tiểu Tiểu chạy nhanh lại, thở dài nhìn đôi mắt đỏ mọng của Huyền Trữ.
Huyền Trữ hít hít mũi: "Ngươi giúp ta đi kêu Lôi Mông tới đây."
“Dạ” Ánh mắt Tiểu Tiểu sáng lên, vội vàng rời đi, hy vọng Lôi Mông có biện pháp giữ công chúa lại.
Rốt cục, tẩm cung còn lại mình nàng, quá tĩnh mịch.
Nàng nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua cung điện đã từng là nơi trú ngụ của nàng một thời gian.
Nơi này, cuối cùng cũng không phải là nơi dung thân của nàng.
Nhắm mắt lại, nhớ từng cành cây ngọn cỏ của Xích Diễm cung, đột nhiên nàng cảm thấy rất nhớ nhà.
Chỉ có Diễm cung, mới là nhà của nàng, chỉ có nơi đó, mới có những người thân yêu của nàng, nơi này, cái gì cũng không có.......
Mở to mắt, con ngươi trong suốt của nàng để lộ ra cảm xúc, một mảnh tĩnh mịch.
Lưng đeo hành lý, nàng một mình rời đi.
Kêu Tiểu Tiểu đi tìm Lôi Mông, chỉ là lấy cớ để nàng dễ dàng rời đi, nàng
có thể đi về một mình, không cần Hắc Khi Phong phái người hộ tống.