Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 367: XÀ BẢO BẢO [9]
Hôn ba đứa trẻ, mỗi đứa một cái, nàng mới quay ngược về hướng Cô Ngự Hàn đang ngủ bên cạnh.
Hạ thấp mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say của hắn, làn da trơn nhẵn như ngọc trong suốt, nàng không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, sau đó lại duỗi tay ra đi vỗ về hai má của hắn.
Nhỏ giọng nói thầm:“ Làn da hoàn hảo của ta cũng cũng không tệ lắm, bằng không cho chàng một đại nam nhân đã đẹp hơn so với ta, mà làn da ta còn kém hơn chàng, phỏng chừng ta dù đội mặt nạ cũng không dám ra cửa.”
Dần dần, ngón tay nàng trượt đến dưới hốc mắt của hắn, vành mắt đen nhàn nhạt bao phủ dưới đôi mi đen dài cong vút.
Lòng của nàng hơi đau, thầm nghĩ, xem ra mấy ngày này thật sự mệt nhọc cho hắn rồi.
Từ từ cúi người tới gần hắn mặt, nàng hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên khoảng gian mày của hắn:“Vất vả rồi, thân ái.”
Nàng mới nghĩ muốn đứng dậy, lại đột nhiên cảm giác thắt lưng căng thẳng, cả người nàng liền thuận thế nằm sấp trên ngực hắn:“Aiz, chàng......”
Hắn đưa tay để lên môi của nàng, nháy nháy mắt phượng với nàng, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng thì thầm:“Hừz...... Nhỏ giọng chút, sẽ đánh thức con.”
Nhìn đôi mắt đen trong trẻo thanh suốt của hắn, Bối Bối đưa tay kéo kéo khuôn mặt tuấn tú của hắn:“Thì ra chàng đã sớm tỉnh, lại giả bộ ngủ!”
Hắn nở một nụ cười tươi với nàng, hàm răng trắng loá hình như muốn lấp lánh ánh sáng.
“Vừa rồi nàng trộm hôn ta.” Hắn thật sự vạch ra chuyện trộn hôn này, đáy mắt chứa đầy đắc ý.
Vừa dứt lời, nàng thực dùng sức hôn lên mi tâm của hắn một cái, nhíu mày:“Ai nói ta trộm hôn, ta là quang minh chính đại hôn!”
Hắn sửng sốt, lập tức cười rạng rỡ.
Thoáng dùng sức đè lưng của nàng, làm cho cả người nàng dính sát vào hắn, một tay vòng lên ôm lấy chiếc cổ mềm của nàng, dường như mặt sát mặt với hắn.
“Nương tử tốt yêu quý, nàng có muốn thử một chút để càng thêm kích thích không, hử?” Hắn thổi khí nóng rực ở bên tai của nàng, dùng giọng nói từ tính của hắn câu dẫn nàng.
Bên tai của Bối Bối lập tức bắt đầu nóng lên, nàng đưa tay nhéo nhéo chiếc mũi thanh tú của hắn, hung hăn nhìn hắn một cái:“Sắc phôi! Trừ cái kia chàng cũng không nghĩ ra cái khác sao?”
“Cái khác? Hay là nương tử cũng muốn học người ta mấy chuyện lạc thú nơi khuê phòng?” Hắn xấu xa giương môi, con ngươi đen có ý lấp lánh lưu chuyển.
Nhìn hắn nháy mắt ám muội, Bối Bối đưa tay.
“Ba.”
Cái trán của hắn lập tức xuất hiện dấu đỏ ửng nhàn nhạt.
“Ai ai, đau quá a, nương tử thủ hạ lưu tình......” Cô Ngự Hàn che cái trán, ủy khuất nhăn đôi mày đẹp trên mặt, mắt phượng xinh đẹp động lòng người lại có ý định chất chứa ánh nước.
“Biết đau chứ, xem sau này chàng còn dám nói lung tung không.”
Bối Bối bĩu môi mắng hắn, tay vẫn là không khỏi lại phủ lên xoa nhẹ nhàng vết hồng không rõ trên trán của hắn.
Đôi mắt của Cô Ngự Hàn chất chứa ý cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thực thoải mái mà hưởng thụ cảm giác ngón tay mềm mại khéo léo của nàng phủ trên trán hắn xoa xoa.
“Nương tử thật tốt.” Hắn cười tủm tỉm hôn lên má của nàng, bàn tay đặt trên thắt lưng nàng dịu dàng vuốt dọc theo đường cong hoàn mỹ.
Bối Bối yêu kiều liếc hắn:“Đừng náo loạn, cục cưng còn đang ngủ đó, đừng đánh thức bọn chúng.”
“Ta biết, ta rất im lặng a, ta cũng không phát ra âm thanh gì hết, nhưng thật ra nàng...... nương tử tốt của ta, chỉ cần hô hấp của nàng đừng dồn dập lớn tiếng như vậy, sẽ không đánh thức bọn chúng.”
Hắn nháy mắt mấy cái với nàng.
Bối Bối dứt khoát vòng tay ra sau lưng mở bàn tay đang tác quái của hắn ra.
“Không cho phép lại giở trò xấu!”đôi mắt lấp lánh như sao của nàng hơi trừng lớn, cảnh cáo nhìn hắn.
Hừ! nam nhân này nếu không biết thức thời, đêm nay nàng sẽ cho hắn ngủ dưới đất.
Đọc được ý tứ trong đáy mắt của nàng, Cô Ngự Hàn vội vàng giơ lên hai tay làm ra vẻ đầu hàng.
“Nương tử yêu dấu, ta cũng không có làm mấy chuyện xấu cho dù là một chút xíu đi nữa, ta luôn luôn nghe lời nói của nàng.” Hắn biểu hiện một dáng vẻ thực sợ vợ, liền ngay cả giọng điệu cũng là đáng thương.
Bối Bối trừng to mắt, cũng không muốn đấu võ mồm với hắn, vội vàng bắt lấy cơ hội từ trên người hắn đứng dậy.
Thấy nàng vội vàng rời khỏi ôm ấp của mình, Cô Ngự Hàn vẫn là nhịn không được ai oán một chút:“Nương tử thật sự là một chút cũng không lưu luyến, aiz!”
Nàng liếc nhìn hắn một cái, đưa tay kéo hắn một chút, dùng ánh mắt ý bảo hắn đứng lên.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, động tác xoay người đứng lên rất nhanh, nhanh như chớp tiến gần sát nàng:“Nương tử, có phải chúng ta về phòng hay không?”
Bối Bối đáp lại hắn là chỉ dùng để khuỷu tay thúc vào hắn một cái, tức giận liếc ngang hắn:“Đứng đắn một chút!”
“Tuân mệnh, nương tử.”
Hắn mỉm cười ôm nàng, giọng điệu lộn xộn không đứng đắn.
Thật không có cách với hắn, Bối Bối đành phải rời khỏi cái ôm của hắn.
Nàng ngồi vào trên chiếc giường nhỏ, nhìn mấy đứa con của nàng, nhìn gương mặt thuần khiết khờ dại đang ngủ của bọn chúng, lòng của nàng cảm thấy dịu dàng mềm mại.
Suy nghĩ, nàng quay đầu hỏi hắn:“Bây giờ lúc bọn chúng ngủ đều biến thành trẻ con sao?”
Đôi mắt đầy yêu thương của hắn nhìn đám con, cất tiếng nói nhẹ nhàng:“Không phải, bọn chúng thích biến khi nào thì khi đó biến, nàng đừng xem con chúng ta còn nhỏ, nhưng pháp lực bọn chúng rất là mạnh, thường thường trêu cợt làm cho hoàng cung từ trên xuống dưới gà bay chó sủa, rất nghịch ngợm!”
Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút than phiền, trong ngữ điệu xen lẫn càng nhiều cưng chiều.
“Vậy...... Bọn họ có thể biến thành xà hay không a?” Bối Bối có chút do dự hỏi.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, lập tức buông ra, nở nụ cười có chút xấu xa nhìn nàng:“Nàng sẽ không phải ngay cả chính con của mình cũng sợ chứ?”
Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, sau đó nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể thành thật trả lời:“Ta...... Ta cũng không biết, chờ ta thấy qua rồi nói sau, nhưng mà tốt nhất là đừng nhìn thấy.”
Câu nói cuối cùng kia nàng dường như ngậm cả đầu lưỡi, Cô Ngự Hàn nghe không rõ.
“Tiểu Bối Bối, nàng nói nhỏ cái gì vậy? Yên tâm đi, cho dù bọn chúng biến thành xà, cũng nhất định giống ta là một con xà anh tuấn phóng khoáng mị lực vô địch, chỉ biết mê hoặc nàng, sẽ không hù dọa nàng đâu.”
Bối Bối liếc hắn một cái, nhịn xuống chấn động làm hai mắt trợn trừng.
Nam nhân này thật đúng là tự tin quá đáng, xà chính là xà, còn phân chia ra anh tuấn phóng khoáng nữa chứ!
“Đúng rồi, chàng đặt tên cho bọn chúng chưa, bây giờ có hai trai một gái, nữ hài tử có thể dễ dàng nhận biết, nhưng hai đứa con trai thì dáng vẻ giống nhau như đúc muốn phân biệt như thế nào? Ai là lão Đại, ai là lão Nhị?”
Bối Bối tiến sát qua đánh giá từng khuôn mặt của hai đứa bé trai kia, có chút buồn rầu nhăn cái mũi.
Mấy đứa trẻ con đều giống nhau, như vậy muốn nàng nhận biết như thế nào chứ?