Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 97: TÁM CHUYỆN
Bối Bối đặt miếng điểm tâm đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai kẻ đang đứng ở cạnh cửa thì thầm to nhỏ: “Hai người các ngươi tám chuyện đủ chưa hả?”
Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ lập tức cấm khẩu, sau đó có chút căng thẳng hồi hộp nhìn nàng.
“Tiểu thư, ngươi đừng đau lòng, ta và Thương hộ vệ nhất định sẽ đứng về phe tiểu thư.”
Anh Nhi giống như rất sợ Bối Bối sẽ giận dữ, lập tức giơ tay lên thề, ánh mắt vô cùng chân thành.
Nghe thấy Anh Nhi lôi cả mình vào cùng, Thương Tuyệt Lệ thấy có chút khó khăn, hắn là hộ vệ trong vương cung, đối với công chúa cũng phải trung thành và tận tâm…
“Thương hộ vệ thì miễn đi, một đại nam nhân không nên tham gia vào chuyện của nữ nhân chúng ta, đứng ở phía nào cũng không vinh quang, các ngươi cũng không cần nhắc lại chuyện này, chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý tốt.” Bối Bối bĩu môi cự tuyệt nói.
Anh Nhi và Thương Tuyệt Lệ nhìn nhau, âm thầm thở dài.
…
Mặt trời chiều ngả về tây, ở phía chân trời xa xa là một mảnh rám màu vỏ quýt, chói lòa đẹp đẽ chiếu xuống mặt đất cảm giác thật ấm áp.
Cô Ngự Hàn bị Huyên Trữ lôi kéo đi theo, hắn nghi hoặc hỏi: “Huyên Trữ, ngươi muốn dẫn Vương huynh đi đâu?”
“Vương huynh, đi theo ta là được rồi mà, nhất định ngươi sẽ thích chỗ này.” Huyên Trữ quay đầu lại cười híp mắt, sau đó tiếp tục lôi kéo.
Không bao lâu, Cô Ngự Hàn âm thầm nhướn mi, bởi vì hắn thấy Huyên Trữ dẫn hắn đến hậu cung, hắn từng rất quen thuộc với nơi này, nhưng hiện tại, hình như có điểm xa lạ, xa lạ đến nỗi hắn không muốn đi vào.
Vì vậy hắn đứng lại, đưa tay kéo nàng: “Huyên Trữ, ngươi mang Vương huynh tới đây làm gì?”
“Vương huynh, ngươi rất lâu rồi không cùng Huyên Trữ đánh cờ, hôm nay chúng ta cùng đánh cờ có được không, giống như ngày xưa vậy, cùng các quý phi đánh cờ ai thua sẽ bị phạt.” Huyên Trữ nhìn hắn khẩn cầu, con mắt nhuộm nồng đậm vẻ hoài niệm.
Cô Ngự Hàn mấp máy miệng, nhìn vẻ mặt của nàng chờ mong, lời cự tuyệt bị nghẹn ở yết hầu, thật sự không nói được.
Nhưng vào lúc này, một phi tử đi tới, âm thầm liếc cho công chúa một cái nháy mắt, sau đó cao hứng nói: “Vương, ngài đã tới, chúng ta đã chuẩn bị bàn cờ, mong rằng lát nữa vương hạ thủ lưu tình.”
“Vương huynh, mấy năm nay Huyên Trữ ở Thiên sơn những lúc nhàm chán đã nghiên cứu đánh cờ, kỳ nghệ của Huyên Trữ có tiến bộ rất nhiều, Huyên Trữ muốn thắng cho Vương huynh phải tâm phục khẩu phục.”
Huyên Trữ công chúa vừa giải thích vừa lôi kéo Cô Ngự Hàn đi vào. Mà Cô Ngự Hàn nghe thấy nàng nói ở Thiên sơn buồn chán cũng không nỡ từ chối nữa, chỉ có thể bị động để nàng lôi kéo đi vào trong sân của hậu cung, vừa đi vào đã thấy các phi tử đoan trang đứng ở đó nghênh đón hắn.
Cố gắng nhịn xuống không để cho bản thân lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn nghe theo Huyên Trữ ngồi xuống một bên của bàn cờ, thấy Huyên Trữ rất nhanh chóng ngồi vào vị trí đối diện với hắn, hắn bất đắc dĩ: “Huyên Trữ, Vương huynh còn có rất nhiều việc phải xử lý, không thể ở cùng ngươi quá lâu.”
Kỳ thật, hắn rất muốn trở về với tiểu Bối Bối của hắn, nhưng nếu như nói ra, chỉ sợ sẽ khiến Huyên Trữ càng thêm chán ghét Bối Bối thôi.
“Vương huynh, ngươi cứ thắng ta trước đã rồi nói tiếp.” Huyên Trữ công chúa giả vờ không có nghe rõ lời của hắn, sau đó rất nhanh cầm lấy một viên cờ trắng bắt đầu đánh xuống, lấy ánh mắt liếc bảo các quý phi đang đứng ở một bên phải khôn khéo một chút.
Cờ trắng vừa đặt xuống, quý phi ở gần Cô Ngự Hàn nhất liền cầm lên một viên cờ đen: “Vương, muốn đặt ở chỗ nào?”
Trước kia, bọn họ đều đánh cờ như vậy, có điều Vương thường sẽ ưu nhã thong thả nằm trên ghế dài của quý phi, sau đó chỉ cần liếc mắt xem ván cờ, là có thể đi ra một nước hay nhất, nhưng là, vương rất lười, việc đặt cờ luôn luôn là do các nàng làm thay.
“Ta sẽ tự đi.” Cô Ngự Hàn quên hẳn con cờ đang ở trên tay vị quý phi, tự mình cầm lấy một quân cờ đặt xuống
…
Bối Bối nửa nằm dựa vào ghế quý phi ở trong chòi nghỉ mát, hai mắt vô thần nhìn bầu trời rộng mênh mông bát ngát, không biết tâm tư đã trôi nổi đến tận đâu.
Đột nhiên, một âm thanh quấy phá thần chí đang đi vào cõi tiên của nàng: “Bối Bối tiểu thư, nguyên lai người ở đây một mình buồn chán nên đang nhìn mây a.”
Bối Bối nhíu mi, nhìn Mã Giai Tuệ Nhàn đang lắc lắc vòng eo đi tới, mắt nàng không khỏi muốn trợn trắng, lúc đầu tại sao nàng lại đánh dấu vào tên của nữ nhân này, bây giờ lại bị gậy ông đập lưng ông.
“Ngươi đến đây làm gì, nếu như ngươi muốn tìm Vương cao quý của ngươi để nói chuyện, thì rất lấy làm tiếc mà báo cho ngươi biết, hắn hiện tại không có ở đây.”
Mã Giai Tuệ Nhàn hướng tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cố ý mang một ít thẹn thùng mập mờ lại đầy khiêu khích nhìn Bối Bối: “Ta biết Vương không có ở đây nơi này a, bởi vì ta vừa mới từ chỗ vương đến đây, vương bây giờ chắc vẫn đang cùng các tỷ muội khác vui đùa a.”
“Sao? Thật không? Vậy ngươi tới đây làm gì?” Bối Bối cố kìm chế cơn ghen đang bùng lên trong lòng, hỏi vặn lại.
Thấy nàng không có phản ứng gì, vẻ đắc ý của Mã Giai Tuệ Nhàn trong nháy mắt đóng băng, nhưng rất nhanh, nàng lại giả vờ đội lốt tử tế: “Tất cả mọi người đều là một nhà cả, ta đến đây là có ý tốt muốn mời Bối Bối muội muội đến hậu cung một chút cùng tham gia náo nhiệt, dù sao sau này tất cả mọi người đều ở cùng hậu cung.”
Nghe vậy, Bối Bối cũng không nhịn được nữa mà cau mày, sắc mặt nàng căng cứng bĩu môi: “Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng mà, ta nghĩ ta sẽ không ở trong hậu cung cùng các ngươi, nên liên hệ tình cảm cũng xin miễn đi.”
Hậu cung, hậu cung, nàng hận nhất nghe thấy cái danh từ này, muốn nàng sau này sống chung với một đám phụ nữ nhưng lại là nữ nhân của hắn, cho dù có phong nàng làm nữ vương nàng cũng không thèm!
“Tô Bối Bối, ngươi đang hạ lệnh đuổi khách sao? Đừng quên ngươi bây giờ vẫn chưa phải là vương hậu, càng thêm không có quyền to tiếng với công chúa, công chúa mới thật sự là kim chi ngọc diệp của vương thất.” Mã Giai Tuệ Nhàn cũng không thèm cố làm ra vẻ nữa, lập tức trở mặt.
Bối Bối nheo lại mắt, nguyên lai là Huyên Trữ công chúa phái tới thị uy với nàng! Đây có phải là mưa gió chốn hậu cung?
Thấy bộ dáng không có lời nào để nói của nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn cho rằng lời nói của mình đã đả kích được nàng, vì vậy đứng lên, ngạo nghễ rời đi: “Xin khuyên ngươi một câu, Vương rất thương yêu công chúa không kẻ nào có thể thay thế, ngươi muốn đối nghịch với công chúa chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức!”
“…” Bối Bối nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, môi anh đào mím lại, không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nàng rời đi.
Sau nhiều đoạn đường trằn trọc trăn trở, nàng cũng đứng ở trước cửa lớn của hậu cung, loáng thoáng nghe được từ bên trong truyền ra tiếng nữ nhân cười mềm mại, đáng yêu, ngẫu nhiên còn kèm theo vài tiếng nam nhân nói chuyện, âm thanh này… Rất quen thuộc.
Nàng nắm thật chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, vừa giận lại vừa hận, hận tại sao mình lại muốn tới nơi này chỉ vì bị một người châm chọc, còn hành hạ màng nhĩ của mình phải nghe tiếng bọn họ ở bên trong liếc mắt đưa tình!