Xà Vương Tuyển Hậu - Q.2 - Chương 91: KHÔNG THỂ NHỊN ĐƯỢC NỮA
Nghe nói vậy, Bối Bối quả thực không thể nén giận!
“Hừm? Ngươi cho rằng ta thích bị giữ lại trong cung a, nếu không phải tên Vương huynh phong lưu của ngươi giam lỏng ta, ta muốn nhanh chóng rời khỏi cái lồng son vương cung này còn không kịp”. Bối Bối nhanh chóng đáp trả, trong lòng lửa giận nổi lên bừng bừng, Cô Ngự Hàn đáng ghét, chính hắn mang cái nữ nhân yêu nghiệt này về gây bao nhiêu phiền phức cho nàng.
Huyên Trữ công chúa nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám nói vương cung của huynh ta là cái lồng sắt, ngươi ngươi… Ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi cung, xem ngươi còn có thể kiêu ngạo không, cả ngày lên mặt với Vương huynh ta, ngươi tưởng cả hậu cung chỉ có một mình ngươi là nữ nhân sao? Nói cho ngươi biết, trong cung này chỉ cần tùy tiện chỉ ra bất kỳ một phi tử nào cũng đều xinh đẹp hơn hẳn ngươi”.
Bị nói đụng đến chỗ đau, Bối Bối cảm giác tim chợt nhói lên, nàng đã từng đến hậu cung, đương nhiên cũng biết ở đó toàn mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp!
Hít một hơi thật sâu, nàng không nổi giận mà lại cười: “Phải? Thì sao nào, sao ngươi không bảo Cô Ngự Hàn đi mà sủng ái nữ nhân khác, ta càng vui vẻ khỏi bị hắn quấn quít cả ngày.”
Tuy nàng mạnh miệng, nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng ngầm.
“Ngươi đừng đắc ý, cho là vương huynh ta thật tâm thích ngươi, hừ, tức cười chết người, chỉ bằng một ả nữ nhân bình thường như ngươi lại mong làm lay động được chân tâm của huynh ta, nằm mơ đi, Vương huynh ta sẽ nhanh chóng chán ngươi thôi.” Huyên Trữ công chúa nhìn Bối Bối cười châm chọc.
Sắc mặt Bối Bối cứng đờ, âm thầm cắn răng: “Ngươi nhất định phải nói chuyện một cách khó nghe như vậy sao?”
Vốn không muốn đôi co tiếp với Huyên Trữ công chúa, nhưng cứ với cái đà này…, thật không thể nhịn nàng ta nữa.
“Nói như vậy còn nhẹ cho ngươi, đừng cho là Vương huynh ta nói một câu muốn lập ngươi làm hậu, ngươi có thể huênh hoang lên mặt, ta tuyệt đối không thích ngươi, nên Vương huynh ta cũng sẽ không cần ngươi nữa”. Huyên Trữ công chúa đột nhiên trở nên rất tự tin.
“Sao? Thật là đúng lúc, ta thậm chí còn sợ ngươi thích ta nữa, nếu như vậy khiến ta phải đấu tranh nội tâm, bởi vì ta thực sự cũng rất rất không thích ngươi”! Bối Bối cười nhạo cãi lại, đồ chỉ giỏi khua môi múa mép, nàng chưa từng thua ai bao giờ!
“Ngươi… Bây giờ ta sẽ đi gọi Vương huynh đến đem ngươi đuổi đi”. Huyên Trữ công chúa dậm chân, xoay người lại giống như cánh bướm bay đi.
Bối Bối làm một cái mặt quỷ sau lưng Huyên Trữ công chúa, tốt nhất ngươi có thể thuyết phục hắn nhanh chóng đuổi ta khỏi cung, ta càng vui vẻ, được thoải mái đi ra ngoài tiêu dao.
Trong ngự thư phòng.
Cô Ngự Hàn đang cùng trưởng lão thảo luận chuyện lập vương hậu.
“Trưởng lão, ngươi tính xem khi nào đến ngày lành tháng tốt, ta muốn cưới Bối Bối làm vương hậu!” Hắn nhìn trưởng lão, con ngươi đen tỏa ra khí thế khiếp người, phong thái mãnh mẽ kiên quyết cho thấy rõ rằng nếu trưởng lão dám phản đối nữa sẽ gặp chuyện không lành.
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của hắn, trưởng lão cười híp mắt vuốt nhẹ chòm râu, trả lời: “Tốt lắm, thuộc hạ sẽ vì vương hậu gieo quẻ, chọn ngày lành cử hành đại lễ phong hậu.”
Hả? Cô Ngự Hàn hơi ngẩn người, nhưng hắn đã nhanh chóng hoàn hồn, bĩu môi, tính là trưởng lão quả thực rất thức thời, nếu không phải là Bối Bối thì hắn sẽ quyết không cưới!
Đột nhiên, cửa ngự thư phòng bật mở, bọn họ đồng thời nhìn lại, thấy Huyên Trữ đang đùng đùng nổi giận đi tới.
“Vương huynh…”
Cô Ngự Hàn cười khổ, phất tay cho phép trưởng lão lui xuống trước: “Nhớ tính kỹ, tốt nhất là nhanh lên.”
“Vâng. ”
Trưởng lão xoay người, theo hướng Huyên Trữ công chúa vừa vào rời đi.
“Huyên Trữ, ngươi làm sao thế? Sao lại nổi giận, ai dám chọc giận muội muội đáng yêu của ta vậy ?” Cô Ngự Hàn cười híp mắt, bình tĩnh hỏi.
Tức giận ngồi bịch xuống chiếc ghế gần nhất, nàng vô cùng cáu kỉnh: “Hừ, chính là Tô Bối Bối của huynh chọc tức ta! Vương huynh, ta không muốn nàng ta làm vương tẩu, ta chán ghét nàng!”
Nụ cười vụt biến mất khỏi gương mặt tuấn tú, Cô Ngự Hàn chau mày, bất giác thở dài: “Huyên Trữ, sau này không thể nói chán ghét Bối Bối như vậy nữa biết không, nàng chính là Vương tẩu tương lai của ngươi.”
“Không muốn, không muốn, không cần! Ta không cần Vương tẩu như nàng, hậu cung có nhiều phi tử như vậy, người nào cũng được trừ nàng.” Huyên Trữ kịch liệt lắc đầu, tuyệt không chấp nhận.
Cô Ngự Hàn có chút đau đầu nhìn muội muội phản ứng kịch liệt, bất lực than thở: “Huyên Trữ, tại sao ngươi nhất định không thích Bối Bối, nàng đâu có đắc tội với ngươi.”
“Ai nói nàng không có đắc tội ta, ta vừa mới cãi nhau một trận với nàng!” Huyên Trữ phút chốc đứng lên, đôi mắt bốc lửa, nhìn thẳng Cô Ngự Hàn, miệng cong lên cương quyết nói.
Không nhịn được, hắn đưa tay day day thái dương, làm sao mà Huyên Trữ có thể chống lại được Bối Bối ? Trời ạ, Huyên Trữ vốn đã quen được yêu chiều hay nhõng nhẽo mà đối phó với tính tình ương ngạnh của Bối Bối… có thể thấy mới vừa rồi nhất định các nàng đã trải qua một trận đấu khẩu rất kịch liệt.
Ôi chao, nghĩ đến liền đau đầu!
Hắn đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng bình tĩnh, ôn tồn khuyên nhủ:
“Huyên Trữ, ngươi ngoan, đừng gây chuyện với Bối Bối nữa, nàng sẽ là Vương tẩu của ngươi, coi như là ngươi nể mặt Vương huynh đi.”
Huyên Trữ đưa tay bịt tai lại: “Ta không nghe, không nghe, ta nhất định không chấp nhận Tô Bối Bối làm Vương tẩu, không muốn không muốn không cần… Tính tình nàng xấu xa như thế cũng không xứng với Vương huynh!”
Khuôn mặt của Cô Ngự Hàn cứng lại lạnh lùng, trầm giọng: “Huyên Trữ! Sau này tuyệt đối không được nói Bối Bối như vậy…”
Lời của hắn vẫn chưa nói xong, mắt Huyên Trữ công chúa đã đỏ lên, giọng trở nên nghẹn ngào: “Vương huynh, ngươi vì người đàn bà kia mắng ta? Cho tới bây giờ ngươi chưa bao giờ từng mắng Huyên Trữ, ngươi… ngươi không thương Huyên Trữ, Huyên Trữ sẽ đến trước phần mộ phụ vương mẫu hậu mách tội ngươi!”
Thu lại ánh mắt, Cô Ngự Hàn hít một hơi thật sâu, sau đó ôn tồn nói: “Huyên Trữ, không cần đi quấy rầy phụ vương, mẫu hậu, đừng khóc, ngươi xem, ngươi khóc đến mức mặt mày nhem nhuốc, nhìn rất xấu xí.”
“Hừ!” Huyên Trữ hừ nhẹ, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt.
“Huyên Trữ, tại sao ngươi lại cãi nhau với Bối Bối?” Cô Ngự Hàn nghi hoặc, tẩm cung của hắn tuy cách tẩm cung của Huyên Trữ không xa, nhưng cũng không thể nói là gần, giờ này Bối Bối sẽ không đi ra ngoài mới đúng.
Nắm tay huơ huơ, Huyên Trữ công chúa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chẳng qua chỉ đi vương cung nói với nàng, ta rất nói không thích nàng, ngươi biết nàng nói cái gì không? Nàng dĩ nhiên cũng dám trắng trợn nói cũng rất không thích ta! Nàng cho nàng là ai, Bổn công chúa có cần nàng thích không!”
Cái này chết rồi, khóe miệng Cô Ngự Hàn cũng nhịn không được thoáng co rúm, đương nhiên Bối Bối sẽ nói như vậy, tiểu nữ nhân kia tuyệt sẽ không đứng trơ mặt ra nghe Huyên Trữ mắng, nàng chính là một con nhím nhỏ, khi ngươi phạm ta, thì ta phải phạm lại.
Ai… Đau đầu a…