Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.1 - Chương 42: THAY QUẦN ÁO




Trong cung điện hoa lệ, đột ngột truyền ra một tiếng thét thảm thiết.





“A… Các ngươi không được cởi quần áo của ta, này này này… Ta không cởi…” Bối Bối tay chân luống cuống giữ chặt bộ nam trang đang bị bảy phương tám hướng xâu xé, cố giãy giụa trước khi chết.





Có Anh Nhi cầm đầu, bọn họ quyết tâm muốn lột bỏ nam trang của Bối Bối, các nàng ba chân bốn tay túm chặt Bối Bối, khiến cho nàng dẫu có liên tục giằng co cũng chỉ hao tổn sức lực một cách vô ích.





“Anh Nhi, ngươi không thể làm vậy đối với ta, nam nữ thụ thụ bất thân, thế là bất lịch sự, là khiếm nhã.” Bối Bối vội vàng trợn mắt nhìn Anh Nhi.





Bịt chặt lỗ tai coi như không nghe thấy Bối Bối thét cái gì, Anh Nhi tay tiếp tục cởi quần áo, mỉm cười: “Bối Bối tiểu thư, ngươi không phải là nam, Vương nói ngươi là nữ, ngươi nhất định là nữ.”





Hóa ra là Cô Ngự Hàn bán đứng nàng, tức chết, hắn mang nàng tới nơi này căn bản là sớm có âm mưu!





“Cô Ngự Hàn, ngươi cái… đồ Vương bát đản, dám kêu người cởi y phục của ta, ngươi nhất định phải chết!” Bối Bối tránh không thoát, chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt tía tai mặc người ta lột sạch từ đầu tới chân, lớn tới chừng này, nàng chưa từng bị trần trụi trước mặt nhiều người như vậy, cho dù … mọi người đều là nữ, nàng cũng cảm thấy cả người nổi đầy da gà, thật sự là XX! ….)





“Tiểu Bối Bối, ngươi không thích các nàng hầu hạ sao? Tự ta giúp ngươi cởi nha.” Âm thanh lạnh lùng của Cô Ngự Hàn từ bên ngoài rèm truyền tới, tựa như có thể vén rèm đi vào bất kỳ lúc nào.





Bối Bối mắt hạnh trừng trừng, ánh mắt hung hãn chĩa thẳng về phía trướng rèm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi dám đi vào thử xem xem!”





“Hừ, tiểu Bối Bối, ngươi thật không biết nghe lời a, không phải bảo ngươi chỉ gọi tên sao? Bây giờ gọi lại một lần, nếu vẫn không đúng thì ta sẽ đi vào.” Lời nói của Cô Ngự Hàn tràn đầy uy hiếp.





Bối Bối nắm chặt tay, hoàn toàn không muốn khuất phục, khí phách trong lòng không ngừng giãy dụa yếu ớt…





“Tiểu Bối Bối, ta đi vào nha.” Bên ngoài tiếp tục truyền đến thanh âm uy hiếp làm cho người ta tức hộc máu.





Hít một hơi thật sâu, Bối Bối cuối cùng nhụt chí cúi thấp đầu, nàng đành thỏa hiệp.





Nhưng để phát tiết bực bội trong lòng, đôi mắt đen của nàng xoay chuyển, sau đó hắng giọng, cố ý phát ra tiếng nói nũng nịu làm cho người ta nổi da gà: “Hàn, mời ở bên ngoài chờ một chút, người ta một chút nữa là xong rồi nha.”





Tiếng nói lanh lảnh lại quỷ dị, làm cho người ta nghe cảm thấy lạnh sống lưng, ít nhất là bọn cung nữ đang tóm chặt lấy nàng, trên mặt lộ ra vẻ hãi hùng ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Cô Ngự Hàn như thế nào, bất quá nhìn đám người bên cạnh rùng mình, trong lòng nàng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.





Thay đổi cách gọi nhưng âm thanh phát ra thực không quá thoải mái, Cô Ngự Hàn móc móc lỗ tai, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú chỉ tăng chứ không có giảm, thầm nghĩ, thật là một quỷ nha đầu, nhưng… hắn thích, mặc kệ nàng dùng thanh âm như thế nào để gọi hắn, chỉ vừa nghe tới trong lòng đã thấy thoải mái.











Bối Bối mặc kệ đám cung nữ đùa nghịch, lúc bắt nàng mặc nữ trang rườm rà phiền toái, lúc tháo mũ của nàng xuống, sau đó dày vò mái tóc dài của nàng, khiến cho nàng hoa đầu chóng mặt, cuối cùng nàng nhận thua mặc kệ cho các nàng muốn làm gì thì làm.





Không biết qua bao lâu, đầu nàng bắt đầu nặng trĩu muốn chìm vào giấc ngủ.





“Tốt lắm, tiểu thư Bối Bối thật xinh đẹp.” Anh Nhi cao hứng vỗ tay một cái, rất đắc ý với kiệt tác của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK