Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.3 - Chương 248: NGƯỜI NÀO ĐÓ THẬT TRÌ ĐỘN




Thương Tuyệt Lệ vội vàng đi vào phòng của Cô Ngự Hàn.





“Thuộc hạ khấu kiến Vương, Vương tìm thuộc hạ vội vã như vậy có phải xảy ra chuyện hay không gì?”





“Ta đã xảy ra chuyện!” Bối Bối giận đùng đùng đi hai ba bước đến trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngẩng cổ thật tức giận nhìn hắn.





Cô Ngự Hàn không quá đồng ý đối với cách nói với của nàng nhíu mày, giọng nói trầm xuống:“Tiểu Bối Bối, sau này không được nói như vậy.”





Tiếp theo, hắn lạnh lạnh nhìn Thương Tuyệt Lệ, hỏi:“Tuyệt Lệ, nghe nói ngươi chọc giận Bối Bối?”





Thương Tuyệt Lệ sửng sốt một chút, quan sát vẻ mặt giận dữ của Bối Bối trước mắt, lờ mờ hiểu là vì chuyện gì, hắn hạ cằm một chút, nỗi lòng hỗn độn hạ mí mắt.





“Thuộc hạ không có.”





“Còn nói không có, ngươi khi dễ Khả Y còn chọc nàng khóc, uổng công ta tín nhiệm như vậy còn đem nàng giao cho ngươi, ngươi thế nhưng lại làm cho nàng khóc, ngươi...... Ngươi làm ta tức chết, sớm biết vậy thì không nên cho ngươi gặp nàng mới đúng!” Bối Bối bừng bừng một trận đại hỏa lên án hành vi tội ác của hắn.





Khả Y khóc?





Thương Tuyệt Lệ sắc mặt cứng lại một chút, lồng ngực của hắn như bị thắt chặt dường như mơ hồ phát đau, trong đầu nhớ lại câu nói kia của nàng, nàng nói...... Hắn đã làm tổn thương tới nàng.





Tim của hắn, mỗi một nhịp đập là một lần gia tăng thêm cảm giác đau đớn, hắn không muốn tổn thương nàng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ?





Đau đớn hắn nhắm mắt, chua sót cúi đầu:“Thuộc hạ phụ kỳ vọng của Bối Bối tiểu thư.”





“Ngươi......” Bối Bối bực mình nhìn vẻ mặt chua sót của hắn, tên đầu gỗ ngốc khiến cho người ta muốn hung hăng cạy mở cái đầu khờ của hắn.





Hít một hơi thật sâu, nàng cố giữ bình tĩnh:“Thương Tuyệt Lệ, có thể nói cho ta biết, ngươi thích lấy thiên kim tiểu do thư công chúa chỉ định hơn đúng không?”





Lông mày của Cô Ngự Hàn hơn nhíu lại, đôi mắt đen thâm thúy ẩn chứa một tia tinh quang, thì ra, chuyện là như thế này.





Hắn bình thản tiếp tục nhìn bọn họ, thuận tay cầm lấy một tách trà xanh nhẹ nhàng uống, có thể nhìn xem sư huynh thẳng thắn của hắn kể về chuyện tình chuyện yêu sau khi vì yêu mà sứt đầu mẻ trán, cảm giác đó đúng thật là không tệ, a......





Với cái đầu gỗ này, Thương Tuyệt Lệ dường như bị Bối Bối bức đến một góc, hắn không biết mình nên trả lời như thế nào, Khả Y bảo hắn đi lấy người khác, hắn đồng ý rồi, bây giờ hắn còn có thể nói gì?





“Ngươi nói a, ngươi nói với Khả Y là ngươi muốn kết hôn với nữ nhân khác có không phải?” Bối Bối càng hỏi càng tức giận, Thương Tuyệt Lệ sẽ không thật sự nói với Khả Y là hắn muốn đi lấy người khác chứ? Nếu nói đúng như vậy nàng thật sự muốn gõ chết hắn.





Thương Tuyệt Lệ ảm đạm nhắm mắt, sau đó gật gật đầu, sắc mặt lại bởi vì nghẹn một cảm giác thống khổ mà thoáng trắng bệch.





Bối Bối không có để ý đến nỗi thống khổ của hắn, thấy hắn gật đầu, nàng dường như bị chọc giận muốn điên rồi:“Thương Tuyệt Lệ! Ngươi...... Ngươi thế nhưng lại nói với Khả Y như vậy, ngươi có biết ngươi thực đáng giận hay không, ngươi nói với nàng ấy như vậy muốn bức nàng ấy chết có phải không!”





Giọng nói cất cao tràn đầy phẫn nộ, còn có thất vọng, tay nàng nắm chặt thành quyền, cả người bởi vì kích động mà run lên.





Cô Ngự Hàn vội bay đến, đem nàng kéo vào trong lòng, nhẹ vỗ về lưng của nàng, nhíu mày nhẹ trách:“Tiểu Bối Bối, đừng kích động như vậy, giận quá tổn hại sức khỏe thì làm sao bây giờ.”





Bối Bối hít vào, hơi thở, lại hít thật sâu vào, thật vất vả mới áp chế những suy nghĩ hỗn loạn đang quấy nhiễu trong đầu.





“Ta như thế nào có thể không kích động, Cô Ngự Hàn, hắn quá đáng rồi.”





“Ngoan, đừng nóng giận.” Hắn trấn an nàng, sau đó chăm chú nhìn Thương Tuyệt Lệ.





“Tuyệt Lệ, vì sao?”





Thương Tuyệt Lệ ngẩng đầu, hiểu được Vương muốn ám chỉ điều gì, khuôn mặt kiên cường của hắn lộ ra thống khổ một chút, yết hầu co rút chặt, chua chát nói:“Nàng bảo ta đi lấy người khác.”





“A?” Miệng của Bối Bối mở lớn, có chút không thể phản ứng kịp.





Thương Tuyệt Lệ nói...... Khả Y bảo hắn lấy người khác? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khả Y rõ ràng để ý đến Thương Tuyệt Lệ.





Ngược với sự mê muội của Bối Bối, Cô Ngự Hàn lại rất bình tĩnh, hắn suy ngẫm một chút lại hỏi:“Hà Khả Y cũng chỉ là nói một câu như vậy?”





“Nàng nói...... Nói nàng không xứng với thuộc hạ, thuộc hạ nên đi lấy người khác, Bối Bối tiểu thư, thực xin lỗi, thuộc hạ vô tình làm thương tổn Khả Y cô nương.” Hắn vì Khả Y nói với hắn câu “thương tổn” kia mà xin lỗi, cho dù trái tim của hắn cũng vỡ nát.





Cái tên này, miệng Bối Bối từ từ khép lại, nàng chuyển hướng nhìn sang Cô Ngự Hàn, bọn họ đồng thời qua trao đổi ánh mắt hiểu rõ đối phương.





Nàng âm thầm kéo kéo vạt áo của hắn, dùng ánh mắt ám chỉ -- mau gọi Thương Tuyệt Lệ tháo mở khúc mắc của Khả Y.





Cô Ngự Hàn nháy mắt mấy cái trấn an nàng, sau đó chuyển mắt hướng tới Thương Tuyệt Lệ:“Tuyệt Lệ, ngươi không biết là nên đi tìm Hà Khả Y hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại cảm thấy không xứng với ngươi, muốn đem ngươi giao cho nữ nhân khác?”





Lời nói của hắn tựa như trời đầy mây hiện lên một đạo ánh sáng của sấm chớp, đánh thẳng vào đầu Thương Tuyệt Lệ, làm cho hắn hoàn toàn bừng tỉnh.





Khả Y có thể là bởi vì cảm thấy mình không xứng với hắn, sau đó chịu đựng đau lòng đem hắn giao cho nữ nhân khác, nếu không nàng sẽ không khóc thương tâm như vậy không phải sao?





Gãi đầu, Thương Tuyệt Lệ có chút buồn bực vì sự chậm hiểu của mình, hắn như thế nào không có liên hệ giữa hai chuyện nhân và quả này.





“Cảm ơn Vương đã chỉ điểm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào, Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ sẽ cho người một công đạo.”





“Nhanh đi nhanh đi.” Bối Bối vẫy vẫy tay đuổi hắn đi.





Nhìn bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ khẩn cấp vội vàng rời đi, Bối Bối quay đầu, liếc mắt đưa tình:“Cô Ngự Hàn, Thương đầu gỗ thật sự thực là đầu gỗ, rất chậm chạp khờ khạo.”





“Hắn chính là tính tình hơi thẳng một chút, sẽ không vòng vo mà đoán được tâm tư của các cô nương.” Cô Ngự Hàn xoa xoa hai má của nàng.





Đồng tử của nàng xoay một vòng, Bối Bối nở nụ cười chói lóa, trong nụ cười mang theo một tia thật không có ý gì tốt.





“Cô Ngự Hàn, ta thật không ngờ chàng cũng hiểu biết tâm tư của con gái như vậy a, không hổ là hậu cung có ba ngàn mỹ nữ son phấn xếp hàng đi theo.”





Nghe được nàng nói như vậy, Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho nghẹn, cảm giác da đầu có chút run lên, không thể nào, bây giờ mới đến lôi chuyện cũ ra.





“Khụ khụ...... Tiểu Bối Bối, ta gọi cái này là thông minh do trời sinh, không liên quan tới nữ nhân khác, muốn có liên quan cũng chỉ có liên quan với Tiểu Bối Bối của ta, ha ha......”





Khuôn mặt tươi cười của hắn hôn lên khóe môi của nàng, rất là lấy lòng.





“Hử, như thế nào có liên quan tới ta?” Bối Bối đùa đùa ngón tay, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.





“Đương nhiên là có vì chúng ta “tâm hữu linh tê nhất điểm thông” (*), Tiểu Bối Bối nghĩ đến chuyện gì ta tự nhiên liền thông qua trao đổi tâm linh đã biết a.” Hắn cười hì hì trêu ghẹo.





Bối Bối đẩy hắn một cái, cười mắng:“Ngươi chính là nói bừa rồi.”





______





(*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: Chùm thơ "Vô Đề" của Lý Thương Ẩn





1-Vô Đề kỳ I





Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong





Họa lâu tây bạn quế đường đông





Thân vô thái phượng song phi dực





Tâm hữu linh tê nhất điểm thông





Cách tọa tống câu xuân tửu noãn





Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng





Ta dư thính cổ ưng quan khứ





Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng





Lý Thương Ẩn





Dịch nghĩa





Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi





Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế





Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao





Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông





Ngồi xa nhau chuốc chén rượu xuân nồng ấm





Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng





Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan





Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng





* Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …





* Lan đài : còn gọi là ngự sử đài, tên một cơ quan trong triều đình cổ, giữ nhiệm vụ can gián vua và vạch lỗi các quan .





Thơ Không Đề – bài 1





1-





Sao sáng đêm qua gió thổi đầy





Phía đông nhà quế, họa lầu tây





Thân không cánh phượng mà bay vút





Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây





Xuân ấm ngồi xa cùng chuốc rượu





Nến hồng chia sẻ cảnh vui lây





Chầu vua giục giã theo hồi trống





Phi ngựa đến đài tựa cỏ bay





2-





Đêm qua gió thổi, sao đầy





Bên đông nhà quế, phía tây họa lầu





Thân không cánh phượng bay mau





Sừng tê dạ điểm nhìn nhau cảm lòng





Cách xa chuốc chén xuân nồng





Niềm vui chia sẻ nến hồng ấm thay





Chầu vua tiếng trống giục ai





Mau như ngọn cỏ đến đài ngựa phi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK