Mục lục
Xà Vương Tuyển Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Xà Vương Tuyển Hậu - Q.4 - Chương 303: XÀ GIỚI [2]




Trên đường đi, bông tuyết hiu quạnh, người đi đường vội vàng.





náo nhiệt của ngày xưa dường như chìm lắng vào trong một mảnh u sầu.





Cuối cùng đã đi đến được dưới tường thành của kinh thành mà nàng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao, đôi mắt của nàng lướt qua những hoài niệm sâu đậm.





Nơi này, từng để lại những dấu chân vui đùa của nàng và Cô Ngự Hàn.





Thu hồi lại những kí ức đẹp trong đầu, nàng đi thẳng về hướng cửa thành.





Vừa mới tới gần cửa, thị vệ giữ thành liền dùng mâu thương ngăn cản đường đi của nàng: “Cô nương, bây giờ đã qua giờ vào kinh thành, mời trở về đi.”





Bối Bối ngẩn người một chút.





Qua giờ? Trước kia lúc còn ở cùng với Cô Ngự Hàn, nàng chưa từng chú ý đến việc ra vào một nơi có nhiều quy củ như vậy.





Lâu ngày, nàng đã có thói quen đến nơi nào cũng không có trở ngại, bởi vì...... Bọn họ luôn đi cùng nhau như hình với bóng.





Rất muốn nhanh một chút trở về bên cạnh hắn.





Nàng lịch sự khẩn cầu: “Hai vị tiểu ca, ta có việc gấp, có thể xin các ngươi sắp xếp một chút hay không?”





“Cô nương, vẫn là xin trở về đi.” Thị vệ không chịu linh hoạt giải quyết việc chung.





Nhìn vẻ mặt biểu hiện cứng nhắc không thương lượng của thị vệ, Bối Bối có chút sốt ruột.





Nàng nên như thế nào mới có thể đi vào đây, thị vệ nơi này không biết nàng, nếu nàng nói ra thân phận của nàng, bọn họ cũng sẽ không tin đâu.





Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?





Nàng cúi đầu hỏi nhỏ: “Cục cưng, các ngươi nói mẫu thân nên làm thế nào mới có thể gặp được phụ thân đây?”





Vừa dứt lời, chỉ thấy bụng của nàng đột nhiên bắn ra ánh sáng màu vàng, đánh thẳng về phía hai thị vệ ngăn nàng lại.





“A......” Hai gã thị vệ chẳng thể đề phòng, cứ như vậy bị đánh lui.





Bối Bối sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.





Bỗng nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng giương môi: “Cục cưng, các ngươi thật đúng là ngoan.”





Nói xong, nàng bắt được cơ hội nhanh chân liền chạy vào, lúc này không xông vào thì còn đợi khi nào!





Hai thị vệ bị té ngã xuống đất nhìn thấy nàng vọt vào, hổn hển đứng lên đuổi theo đi, lớn tiếng kêu la: “Có người xông vào trong thành, người đâu a.”





Rất nhanh, cửa thành bởi vì tiếng kêu của thị vệ mà bắt đầu xôn xao, thị vệ khác đều vây lại đây, ngăn trở đường đi của Bối Bối.





Nhìn bọn thị vệ chạy đến vây quanh nàng, Bối Bối buồn rầu.





Được rồi, nếu đều như vậy, vậy nàng đành phải tạm thời thử một lần.





“Ta là Vương hậu của các ngươi, các ngươi dám ngăn cản ta?!”





“Vương hậu?” Bọn thị vệ quả nhiên dừng bước chân đến gần, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt chứa đầy hồ nghi, nhưng cũng không hề dám hành động thiếu suy nghĩ.





Bối Bối thấy lời nói của mình có kết quả, nàng mới muốn tiếp tục nói, lại bị người ta đánh gãy.





“Đã xảy ra chuyện gì?”





Một tiếng nói nghiêm túc truyền đến, lỗ tai của Bối Bối dựng thẳng lên, giọng nói này......





Toàn thân của nàng kinh hỉ nhìn về hướng phát ra tiếng nói,vui mừng vẫy tay: “Thương Tuyệt Lệ, là ta!”





Thương Tuyệt Lệ đi tới tập trung nhìn vào, vừa mừng vừa sợ “vèo” một cái lắc mình đến trước mặt của Bối Bối: “Thuộc hạ tham kiến Bối Bối tiểu thư.”





“Thương Tuyệt Lệ, ngươi mau dẫn ta hồi cung đi.” Bối Bối gấp đến không coi trọng lễ tiết gì nữa, bây giờ một lòng của nàng thầm nghĩ muốn nhìn thấy Cô Ngự Hàn nhanh một chút.





Thương Tuyệt Lệ xoay người nhìn lướt qua thị vệ chung quanh, nghiêm khắc trách cứ: “Nàng là Vương hậu nương nương, các ngươi còn không hành lễ!”





Bọn thị vệ lúc này mới từ giật mình hoàn hồn, sợ hãi đều quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương hậu nương nương, xin Vương hậu nương nương thứ tội.”





Bối Bối khoát tay: “Các ngươi đều trở về giữ thành đi.”





Sau đó nàng liền cùng đi Thương Tuyệt Lệ bước nhanh rời đi.





......





Rốt cục trở lại trong cung, Bối Bối có cảm giác vui sướng khi trở về nhà.





“Thương Tuyệt Lệ, tất cả mọi người trong cung có khỏe không? Cô Ngự Hàn thế nào rồi?” Nàng vừa đi vừa hỏi.





Xích Diễm quốc chiến bại, Cô Ngự Hàn nhất định chịu khổ sở rồi.





Thương Tuyệt Lệ do dự một chút, mới cân nhắc trả lời: “Bối Bối tiểu thư, Vương người...... không tốt lắm.”





Bước chân của Bối Bối lảo đảo một chút, lòng đột nhiên siết chặt, nàng vội vàng truy hỏi: “Hắn làm sao vậy? Bị thương sao?”





Thở dài một hơi, Thương Tuyệt Lệ vẫn giữ nguyên biểu hiện: “Thuộc hạ đưa Bối Bối tiểu thư đi gặp Vương.”





Nghe vậy, lòng của Bối Bối bắt đầu bất ổn, bước chân càng thêm nhanh như bay.





Nhìn biểu hiện của Thương Tuyệt Lệ, nàng biết, Cô Ngự Hàn nhất định xảy ra chuyện gì rồi.





Trở về đến Diễm cung, Bối Bối bị một đống hỗn độn đầy đất trước mắt làm chấn động, trái tim lo lắng bùm bùm nhảy rộn.





“Đây là chuyện gì? Vì sao Diễm cung lại bị hủy thành như vậy? Chẳng lẽ Hắc Phong quốc tấn công tiến vào trong cung?”





Thương Tuyệt Lệ còn không có tới kịp giải thích, bên trong Diễm cung đột nhiên truyền ra tiếng thét hoảng sợ: “A a a......”





Ngay sau đó vài cung nữ thị vệ từ bên trong chạy té ngã thoát ra, trên vẻ mặt đều là khủng hoảng vô cùng.





“Cứu mạng a, cứu mạng......” Bọn họ thét chói tai, chạy thẳng tới cửa mà trốn.





Bối Bối đỡ một cung nữ trong đám đó đang té ngã trước mặt nàng nâng dậy, vô cùng lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Cô Ngự Hàn đâu?”





Cung nữ vừa thấy là Bối Bối, không khỏi vui mừng cực độ mà khóc lại nhịn không được hoảng sợ: “Bối Bối tiểu thư, người rốt cục đã trở lại, là Vương...... Vương người muốn giết chúng tôi, Bối Bối tiểu thư cứu mạng a.”





“Gừm gừm gừm......”





Chỉ thấy cự xà màu đỏ rực cả người bùng cháy lên ngọn lửa bay ra đến, đuổi bắt người chạy trốn trên mặt đất.





Sắc mặt của Thương Tuyệt Lệ trắng nhợt, cuống quít đem bối Bối lôi đến phía sau: “Không tốt! Bối Bối tiểu thư, trước hết người nên rời khỏi nơi này...... Vương thoát khỏi dây xích sắt, bây giờ rất nguy hiểm!”





“Cái gì?Thoát khỏi dây xích sắt? Thương Tuyệt Lệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi vì sao muốn khóa Cô Ngự Hàn, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành như vậy?”





“A a......” Thị vệ cung nữ không ngừng bị công kích, máu tươi chảy ra.





Cự hồng xà như đã bị máu tươi kích thích, ánh mắt lóe ra ngọn lửa càng thêm tràn đầy, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng há miệng cắn tên thị vệ bị thương kia.





Thương Tuyệt Lệ quýnh lên, đem Bối Bối giao cho cung nữ bên cạnh: “Mau dẫn Bối Bối tiểu thư rời đi.”





Ngay sau đó, hắn tựa như mũi tên rời khỏi dây cung bay về phía cự hồng xà, động tác rất nhanh từ dưới miệng cự hồng xà cứu thị vệ bị thương ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK