CHƯƠNG 10: ĐÚNG LÀ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NGU XUẨN
Bùi Danh Chính nghe thấy đây là thuốc mê thì đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, sắc mặt cũng khó coi hơn, khi đáp “ừ” xong thì trầm giọng nói: “Cậu mau chuẩn bị xe đi, bảo người trong khách sạn đi điều tra xem phòng Bùi Duy nằm ở đâu.”
“Tôi biết rồi, thưa ngài.”
Tài xế nhanh chóng rời đi.
Bùi Danh Chính đưa tay kéo cà vạt màu đen, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cánh cửa đang đóng chặt cách đó không xa.
*
Trong phòng bao.
Quần áo Đường Nhật Khanh đã bị kéo đến nhàu nát, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn và… dấu vết mờ ám chưa biến mất.
Triệu Văn Thành thấy vậy thì sắc mặt thay đổi ngay: “Đồ tiện nhân đáng chết! Tôi còn tưởng rằng cô là ngọc nữ trong sáng, vậy mà đã bị người khác chơi thành như vậy, cô còn giả vờ với tôi làm gì? Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng những thiên kim tiểu thư này sẽ rất thanh cao, không ngờ cũng chỉ là một con cave!”
Đường Nhật Khanh mơ mơ hồ hồ, trên người không còn chút sức lực, cô chỉ có thể cắn mạnh môi dưới.
Cảm nhận được bàn tay đầy mỡ kia đang sờ mó nơi đó, cô cố gắng ngồi dậy: “Anh, anh… mau cút đi cho tôi…”
“Cút? Lát nữa ông đây sẽ khiến cô phải cầu xin!” Anh ta hung hăng nói, tay dùng sức xé váy Đường Nhật Khanh ra.
Triệu Văn Thành nhìn mà trợn to mắt, tay chân run rẩy: “Tiện nhân, còn ở đây bày ra tư thế quyến rũ, muốn ép chết ông sao…”
Sầm!
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng va chạm lớn, cửa phòng bao bị đá văng ra ngoài.
Triệu Văn Thành bị quấy nhiễu, miệng chửi câu thô tục, khi híp mắt thấy người trước mặt thì sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân run rẩy sửa sang lại quần áo, nở nụ cười lo sợ: “Tổng… tổng giám đốc Bùi, sao, sao ngài cũng ở đây?”
Bùi Danh Chính cất bước đi tới, ánh mắt sắc bén lướt qua người Đường Nhật Khanh, cởi áo khoác vest trùm lên người cô, trong mắt không hề có ý cười: “Tôi chỉ nghe nói tổng giám đốc Triệu cũng ở đây nên tới đây xem thử, quả nhiên đúng là ông.”
Triệu Văn Thành cúi đầu hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đừng nói như thế, nếu tôi biết tối nay ngài cũng ở đây, chắc chắn tôi sẽ tới chào hỏi, đâu cần tổng giám đốc Bùi đích thân tới đây? Chỉ là… tối nay tổng giám đốc Bùi tìm tôi căn dặn chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Triệu khách khí rồi, không thể nói là căn dặn được.”
“Ngài có ý gì?”
Bùi Danh Chính liếc nhìn người phụ nữ trên ghế sofa: “Tôi tới đây chỉ vì tò mò, lá gan Triệu Văn Thành ông to đến đâu mà dám chạm vào người phụ nữ của tôi.”
Tai Triệu Văn Thành ong ong, hoàn toàn ngơ ngác: “Không, không phải, tổng giám đốc Bùi, câu này của ngài có ý gì…”
Bùi Danh Chính mới nói “Người của tôi”?
“Ha ha, tổng giám đốc Bùi, tôi nghĩ ngài hiểu lầm điều gì rồi, tôi và cô Đường chỉ đang nói chuyện làm ăn thôi…”
Bùi Danh Chính không đợi anh ta nói xong đã đạp ra ngoài.
Triệu Văn Thành bị đạp đập vào tường, ôm bụng rên rỉ.
Bùi Danh Chính cụp mắt nhìn xuống rồi bế cô lên.
“Tổng giám đốc Triệu chưa quen Hải Thành, hơn nữa cũng không biết, người nào chạm vào đồ của tôi sẽ phải trả giá rất lớn.”
“Không không không! Tổng giám đốc Bùi, là tôi bị mù, tôi, tôi có mắt như mù, cầu xin anh, xin anh tha cho tôi!”
Bùi Danh Chính không đợi anh ta nói xong đã quay người ra khỏi phòng bao.
Lúc này, tài xế liếc nhìn tình huống trong phòng bao, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bùi Danh Chính xuất thân từ danh môn, luôn không thích đích thân ra tay nhưng giờ…
Tình huống này…
“Tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi! Chuyện này thật sự là hiểu lầm mà!”
“…”
Đường Nhật Khanh cảm nhận được mình được ôm, cũng nghe thấy có người đang đau khổ cầu xin, nhưng cô không mở mắt ra được.
Cô cắn môi, dùng đau đớn để kích thích chính mình, hình như trong miệng nếm được mùi máu tanh, thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy xuống khóe môi.
Trong cơn mông lung và đau đớn, có người đang bóp cằm cô, ép cô phải mở miệng ra.
Sức lực bàn tay đó rất lớn, nhưng không hiểu sao lại tràn đầy cảm giác an toàn.
“Giúp, giúp tôi với…”