Mục lục
Tổng Giám Đốc Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 208: NGỦ CHUNG THÌ CÓ SAO?




CHƯƠNG 208: NGỦ CHUNG THÌ CÓ SAO?
Đường Nhật Khanh như lâm vào hôn mê, chỉ cảm thấy cả đường xóc nảy, sau đầu đau đớn từng trận, khiến cô bất tri bất giác liền mê man.
Không biết trôi qua bao lâu, cô mở to hai mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, chậm chạp cả nửa ngày, cô mới ý thức được bây giờ mình đang ở bệnh viện.
Mắt đã nhìn rõ, ngũ giác cũng cử động theo, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết, cô muốn ngồi dậy nhưng lại thử mấy lần cũng đành phải thôi, tiếp tục duy trì tư thế vừa rồi.
Ngoài cửa phòng bệnh truyền vào âm thanh đứt quãnh nhỏ vụn, là giọng nói trầm thấp, cũng chính là âm thanh của Bùi Danh Chính, âm thanh mà cô quen thuộc.
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Danh Chính bước tới liền nhìn thấy Đường Nhật Khanh mở mắt trên giường bệnh, hai mắt anh lập tức sáng lên.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng phát ra âm thanh, lại cảm thấy vết thương sau đầu đau đau.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh nhíu mày, đáy mắt Bùi Danh Chính xẹt qua một tia đau lòng, anh vươn tay nhẹ nhàng gạt tóc trên trán cô sang một bên: “Sao em lại đột nhiên chạy đến, hả?”
Đường Nhật Khanh nghe giọng mở miệng: “Em cũng không thể nhìn thấy anh...bị đánh.”
Câu nói này lập tức khiến tim Bùi Danh Chính mềm nhũn mấy phần, anh vừa tức vừa muốn cười, nhưng cũng không nói được lời nào.
Anh biết võ, biết phòng thân tự vệ, cho dù thật sự chịu một đánh này, đối với anh mà nói cũng không có vấn đề gì.
Bùi Danh Chính chau mày: “Vết thương sẽ đau, nhưng dù sao cũng tốt rồi, chỗ để lại sẹo cũng không thể mọc tóc được, em giúp anh đỡ một gậy, có ngốc hay không hả?”
Đường Nhật Khanh nhếch miệng nở một nụ cười, nói khẽ: “Lúc ấy em lại không nghĩ nhiều như vậy...”
Cảm xúc nơi đáy mắt Bùi Danh Chính phun trào: “Vậy cho em chọn lại một lần nữa.”
Đường Nhật Khanh mím môi, trả lời không chút do dự: “Em vẫn sẽ chọn đỡ giúp anh...”
Trong lòng Bùi Danh Chính như có một dòng nước ấm chảy qua, nhìn sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ, cảm xúc của anh phức tạp.
Anh cúi đầu, đau lòng hôn lên môi cô.
Cuối cùng, anh nói một câu giống như trách cứ: “Đồ ngốc.”
Sau khi tỉnh lại, Đường Nhật Khanh từ từ bước xuống giường hoạt động một chút, trạng thái cả người tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Vì để kịp thời thay thuốc băng bó một lần nữa, bác sĩ đề nghị cô ở lại bệnh viện theo dõi, trước cứ ở lại bệnh viện mấy ngày.
Sau khi ăn cơm tối, Bùi Danh Chính trùm áo khoác lên người Đường Nhật Khanh, ôm cô xuống vườn hoa dưới bệnh viện tản bộ một chút.
Nhớ đến người cố ý gây chuyện lúc sáng nay ở Bùi thị, Đường Nhật Khanh mở miệng hỏi thăm: “Anh định làm gì với những người kia?”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính chìm xuống mấy phần: “Trước cứ im lặng mấy ngày, biết rõ thân phận rồi thì phải bắt người đứng sau lưng của bọn họ.”
Người ở sau lưng châm ngồi thổi gió như vậy, chắc chắn không phải là người đơn giản, trong lòng Bùi Danh Chính đã có đối tượng để nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cứ trực tiếp, anh không thể xác định được.
Cho nên, tất cả còn phải đợi anh điều tra đám người kia rồi mới nói tiếp.
Đi vòng quanh vườn hoa đến lần thứ năm, Đường Nhật Khanh ngáp một cái, sau đó bên tai đã vang lên âm thanh của Bùi Danh Chính, anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Buồn ngủ rồi hả? Vậy chúng ta quay về nha.”
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Bùi Danh Chính dẫn cô chậm rãi đi về hướng cửa chính, đột nhiên nhớ đến chuyện của mẹ Đường, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn không hỏi câu nào.
Ngược lại là Đường Nhật Khanh, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh tính lúc nào thì trở về?”
Bùi Danh Chính như không hiểu gì: “Về đâu?”
Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Chẳng lẽ anh muốn ở cùng một phòng bệnh với em?”
Mặc dù là phòng VIP, nhưng trong phòng cũng chỉ có một cái, anh không thể...chen chúc cùng cô trên một cái giường chứ?
Bùi Danh Chính dừng lại một chút, khóe mắt đột nhiên xuất hiện ý cười, anh cúi đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, thì thầm: “Có gì mà không được chứ?”
Đường Nhật Khanh kinh ngạc mở miệng: “Anh... thật sự muốn ở cùng một phòng với em?”
Vẻ mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc gật đầu, trực tiếp ôm cô đi vào thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Bùi Danh Chính đưa tay vây cô giữa lồng ngực mình và vách thang máy, cúi đầu nhìn cô: “Em là bạn gái của anh, anh ngủ với em thì có sao chứ?”
Lời nói tựa hồ không hề sai, nhưng mà cô nghe xong lại cảm thấy hơi lúng túng...
Giường trong phòng bệnh là giường đơn, hai người bọn họ là người lớn lại chen chúc trên một cái giường, không chừng chỉ có thể ngực dán vào lưng...
Nếu lúc đó có bác sĩ hay y tá đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người bọn họ nằm trên giường...vậy chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
Những suy nghĩ này đều vút qua trong đầu Đường Nhật Khanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Danh Chính, cô cũng không nói được gì, chỉ có thể kiên trì cùng anh vậy.
Bùi Danh Chính lôi kéo Đường Nhật Khanh trở lại phòng bệnh, mới vừa vào phòng liền cởi áo khoác trên người của cô xuống, treo ở trên kệ áo, sau đó anh cũng cởi áo khoác mình ra, vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh, ánh mắt ra hiệu.
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính nằm nghiêng trên giường, gắng gượng nở một nụ cười, cất bước đi về phía anh.
Thấy động tác của cô chậm chạp, mới vừa đi tới bên giường, Bùi Danh Chính đã vươn tay ra nhẹ nhàng kéo cô.
Đường Nhật Khanh thấy không biết phải làm sao, đành phải lên giường, thuận theo ý anh mà nằm nghiêng trên giường.
Mặt bọn họ đối nhau, khoảng cách cũng rất gần, Đường Nhật Khanh gần như có thể nhìn thấy rõ ràng màu sắc trong suốt của lông tơ trên mặt Bùi Danh Chính, và chỗ râu vừa mọc ra, còn có hầu kết nam tính trượt lên trượt xuống mấy lần kia.
Giống như cố ý thuận theo tầm nhìn của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống, tâm trạng vui đùa của Đường Nhật Khanh nhất thời nổi lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt một cái.
Mặt Bùi Danh Chính như bị bịt kín một tầng sương mù, để ngũ quan cứng rắn trên mặt của anh cũng nhiễm một tầng nhu tình.
Lúc Đường Nhật Khanh đưa tay chạm vào cổ anh một lần nữa, Bùi Danh Chính vươn tay nhẹ nhàng bắt được tay của cô, giọng nói khàn khàn: “Ngứa...”
Bởi vì hai người bọn họ dựa vào nhau rất gần, Bùi Danh Chính chỉ cần thở nhẹ một cái, cộng với giọng nói vốn trầm thấp khàn khàn của anh, bầu không khí mập mờ lập tức xuất hiện rõ ràng hơn.
Đường Nhật Khanh vội vàng muốn rút tay ra khỏi tay của Bùi Danh Chính, nhưng anh lại nắm rất chặt, cố ý không thả ra.
Cô vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt mang ý cười xấu xa của anh, trong lòng cứng ngắc, đáy lòng cảnh báo không tốt rồi.
Quả nhiên chỉ trong một giây sau, cô cảm thấy bên hông mình bị siết chặt, cả người bị sức lực của một đôi tay to lớn nâng lên, chuyển một cái, thân thể của mình trực tiếp ngồi trên người anh.
Ý cười cứ xuất hiện nơi đáy mắt Bùi Danh Chính, trong nháy mắt đó khiến cô không thể không hoảng loạn, cô mấp máy môi: “Anh...làm gì?”
“Đi ngủ.” Bùi Danh Chính mặt không đỏ tim không đập mở miệng, duy chỉ có ánh sáng chói lóa trong mắt đã nói lên tất cả.
Trông anh có vẻ đứng đắn, nhưng dưới tình huống này, Đường Nhật Khanh không thể hiểu sai được, cô vừa gấp lại vừa giận, gương mặt đỏ bừng: “Anh bỏ em xuống...”
Bùi Danh Chính không nhanh không chậm mở miệng: “Hôn anh một cái thì anh thả em xuống.”
Cả khuôn mặt Đường Nhật Khanh đỏ rần, vừa đỏ vừa căng, cô vội vàng cự tuyệt: “Không muốn.”
Bùi Danh Chính cười khẽ: “Được, vậy cứ ngủ như thế đi.”
Hai bàn tay to của anh cứ nắm chặt lấy hông cô, khiến cô không thể động được, cũng không thể leo xuống được, cô chỉ có thể dùng tư thế xấu hổ này mà ngồi lên người anh.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, thật sự là không có cách nào, dè dặt hỏi: “Hôn một cái là anh thả em xuống đúng không?”
Bùi Danh Chính mỉm cười gật đầu.
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ, đành phải kiên trì cúi người, chậm rãi tiến đến gần anh, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống môi anh.
Cô vừa muốn ngồi dậy, liền cảm giác được hai tay của Bùi Danh Chính đang ôm vai cô, làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Tiếp theo chính là trời đất quay cuồng, hôn hay không hôn cũng không cho cô quyết định.
Sau khi hôn sâu, Bùi Danh Chính rốt cuộc vẫn chưa thỏa mãn buông tay, khóe môi nhếch lên, có vẻ hài lòng mà nở nụ cười.
Anh chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt Đường Nhật Khanh nằm xuống giường, động tác cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng chú ý đến băng gạc sau ót cô.
“Được rồi, em nên ngủ rồi.”
Bùi Danh Chính nói xong, bước xuống khỏi giường.
Đường Nhật Khanh đỏ mặt, dù do dự nhưng vẫn hỏi: “Vậy còn anh đi đâu?”
Bùi Danh Chính cười khẽ, bước qua một bên, kéo một chiếc giường đang áp vào trong tường ra.
Đường Nhật Khanh trợn mắt há hốc mồm, lúc này cô mới phát hiện, hóa ra trong phòng bệnh này còn có một cái giường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK