CHƯƠNG 107: CẦN TÔI GIÚP CÔ KHÔNG?
Hồ Nguyệt Như gật đầu liên tục, giọng điệu khẳng định: “Là thật, tôi tận mắt thấy!”
Ở phương diện công việc Bùi Danh Chính từ trước đến nay luôn nghiêm túc, có yêu cầu nhất định với cách ăn mặc của nhân viên, cô ta nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến Bùi Danh Chính phiền chán Đường Nhật Khanh.
Bùi Danh Chính không chuyển mắt nhìn cô ta chăm chú, đáy mắt hiện ra thứ cảm xúc khó nói, im lặng hồi lâu không nói chữ nào.
Hồ Nguyệt Như bị anh nhìn cho sợ, cô ta hơi chột dạ mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi, tôi nhớ trước kia anh từng nói, lúc làm việc phải có dáng vẻ khi làm việc, tôi cảm thấy trang phục hành vi của Đường Nhật Khanh không thỏa đáng nên mới tới đây nói……”
“Vậy à?” Bùi Danh Chính cong môi cười khẽ, đáy mắt xẹt qua vẻ khinh thường: “Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nói muốn xen vào việc tư của người khác, khó quá chắc phải sửa quy tắc bên trong, mọi người đến Bùi thị đi làm không thể có cuộc sống yêu đương cá nhân nhỉ?”
Hồ Nguyệt Như hoảng hốt: “Tổng Giám đốc Bùi, tôi không có ý này.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh thêm: “Vậy cô có ý gì?” Châm ngòi ly gián?
Hồ Nguyệt Như bị câu nói ấy làm cho nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói thêm câu nào.
Bùi Danh Chính thu lại ánh nhìn, lạnh giọng phân phó: “Sau này cô đến một độ cao nhất định, muốn quản người khác thì cứ thoải mái, nhưng bây giờ, cô phải quản lý mình tố trước đã, cô đi ra ngoài đi.”
Hồ Nguyệt Như cắn môi, như bị người ta tát vào mặt, hai má nóng rát, tay siết chặt: “Vâng.”
Rời khỏi văn phòng, trong lòng co ta sinh lửa giận, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng văn phòng của Đường Nhật Khanh, cắn chặt rằng.
Không ngờ, Bùi Danh Chính quá che chơ Đường Nhật Khanh! Dựa vào gì chứ? Trong lòng Hồ Nguyệt Như sinh ra sự đố kị, càng thêm ghét Đường Nhật Khanh.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta phải đạp người phụ nữ kia xuống dưới chân! Chắc chắn là thế!
Một ngày bận rộn, lúc tan tầm, Đường Nhật Khanh đến văn phòng bên cạnh đưa văn kiện cho Bùi Danh Chính, lúc gần đi bị anh gọi lại.
“Chờ chút.”
Đường Nhật Khanh vội vàng xoay người, mở miệng hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi, sao vậy ạ?”
Bùi Danh Chính đặt văn kiện trong tay xuống, nâng mắt nhìn về phía cô, đôi mắt không nghiêm túc lạnh băng như ngày thường: “Cô qua đây.”
Đường Nhật Khanh bước qua, dừng bước cạnh bàn làm việc, nhìn tờ giấy nhỉ anh đưa tới.
Cô nhận lấy, nhìn chữ viết bên trên, cả ngày tháng viết.
“Khu ngục giam Hải thành.”
Khi nhìn tới mấy chữ ấy, cô không tự chủ được căng thẳng trong đầu, thoáng chốc đã hiểu đây là cái gì.
“Anh đã sắp xếp ổn thoải rồi?”
Bùi Danh Chính nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, cho phép thăm hỏi, nhưng phải ở trong phòng cách ly.”
Đường Nhật Khanh đau xót mũi, siết chặt tờ giấy, tầm mắt dừng trên tờ giấy, thoáng chốc không rời đi được.
“Cần tôi đi cùng cô không?”
Giọng người đàn ông truyền tới, Đường Nhật Khanh dừng một lúc, lắc đầu: “Không cần, một mình em có thể đảm nhiệm được chức vụ.”
Cô không muốn để Bùi Danh Chính thêm nhiều phiền phức như thế, với cả ngày mai là thời gian làm việc, chuyện công ty vốn đã đủ vội rồi, nếu anh không ở đây, chắc chắn sẽ rối loạn nội bộ.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, áp ché tình cảm bắt đầu lung lay, nâng mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, cong khóe môi: “Cảm ơn.”
Dù hồi trước cô liều mạng chịu đựng, Bùi Danh Chính vẫn nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng, trong lòng anh rùng mình, đứng dậy, đi về phía cô: “Không sao, có chuyện gì, em nói cho anh biết.”
Dộng tác của anh tự nhiên vươn tay, gạt đám tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên, như an ủi mà nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngày mai cho em nghỉ, em đi làm chuyện em muốn làm đi.”
“Vâng.” Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, khóe môi cô cong lên, cô biết nói lời cảm ơn tiếp thì có vẻ dư thừa, cô giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cơ thể Bùi Danh Chính cứng đờ, trong thoáng chốc không kịp phản ứng được, như ngày thường là anh trêu chọc cô gái này, lần này là cô chủ động ôm anh, làm anh bất ngờ không kịp phòng, kinh hỉ ngoài ý muốn.
Vài giây sau, Đường Nhật Khanh buông anh ra, lùi về sau nửa bước, cười với Bùi Danh Chính: “Em đi trước.”
Nói rồi, cô xoay người cất bước, tính rời đi.
Trong lòng Bùi Danh Chính căng thẳng, vội vươn tay, giữ cổ tay cô lại, trên tay anh nhẹ nhàng dùng chút sức, kéo cô vào vòng ngực.
Đường Nhật Khanh suýt thì hô ra tiếng, đến khi cô nhận ra, cả người đã bị Bùi Danh Chính nhần vào trong ngực, cô mới ngẩng đầu, đã chống lại ánh mắt nóng cháy sâu thẳm của người đàn ông.
“Tổng Giám đốc Bùi……”
Còn chưa nói ra, Bùi Danh Chính đã cúi đầu, ngăn lời cô muốn nói.
Cơ thể Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng run lên, hai tay vốn đặt trước ngực anh dần buông thõng, nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng anh.
Vành tai chạm tóc mai, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng buông cô ra. Khóe miệng hiện ý cười: “Đường Nhật Khanh, em đừng quyến rũ tôi ở công ty.”
Quyến rũ anh? Cô đâu có làm gì?
Đường Nhật Khanh há miệng phản biện, nhưng người đàn ông nhìn thấu suy nghĩ của cô, vươn tay nhẹ nhàng dừng trên môi cô, chặn miệng cô: “Vừa rồi em quyến rũ tôi.”
Anh cười quyến rũ, không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng, đã cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: “Về nhà, có thể chứ?”
Lời thì thầm bình thường, người đàn ông thở hơi nóng bên tai cô, cảm giác tê dại như dòng điện chạy khắp toàn thân, mà anh ám chỉ càng khiến cô không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Cô nhẹ nhàng đẩy Bùi Danh Chính, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, cúi đầu: “Em còn việc.”
Bỏ lại những lời ấy, cô nhanh chóng xoay người, chạy nhanh như bay ra khỏi văn phòng Bùi Danh Chính.
Cô đối với Bùi Danh Chính dường như ngày càng không còn sức chống cự.
Về văn phòng mình, Đường Nhật Khanh mở tờ giấy cô nắm chặt trong tay, nhìn địa chỉ ở trên, tâm trạng dần bình tĩnh.
Cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày này, cuối cùng cũng có thể gặp mặt ba.
Buổi sáng hôm sau, Đường Nhật Khanh rời giường sớm, đứng ở tủ quần áo lại không biết nên mặc bộ đồ nào.
Thoáng đã hai tháng trôi qua kể từ ngày nhà họ Đường gặp chuyện không may, không biết sau đó ba thế nào rồi, cô cũng không muốn cô xuất hiện trước mặt ba quá chật vật.
Bùi Danh Chính đi ra khỏi phòng rửa mặt, thấy cô đứng ở tủ quần áo do dự, anh lập tức đi tới, lướt qua một loạt quần áo, cuối cùng tầm mắt dừng trên một chiếc váy dài màu lam.
Anh mở miệng đề nghị: “Mặc váy màu lam đi.”
Đường Nhật Khanh theo ánh mắt anh nhìn thấy chiếc váy màu lam kia, trong lòng quyết định, đúng là chiếc váy này rất hợp, màu đen trắng quá nặng nề, màu đỏ vàng quá chói mắt, màu lam là lựa chọn tốt nhất, cô vào thăm ba, vừa dễ thấy, vừa không quá mộc mạc.
“Vâng.” Đường Nhật Khanh lấy chiếc váy trong tủ quần áo ra, tính đi thay, lơ đãng thấy ánh mắt Bùi Danh Chính dừng ở phía sau cô, nhìn cô chăm chú, cô do dự trong thoáng chốc, cầm quần áo xoay người nhìn về phía Bùi Danh Chính.
“Sao vậy?”
“Anh có thể đi ra ngoài trước được không?” Đường Nhật Khanh cân nhắc, thốt ra một câu.
Bùi Danh Chính nghe vậy, cong môi cười, không nói gì, bước ra phía ngoài ban công.
Nhìn anh tránh đi, Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô thay váy ngủ trên người, mặc váy dài màu lam, khi ra ngoài mặc thêm chiếc áo gió, như vậy là đủ.
Cô nghĩ thế, mới mặc váy vào, đột nhiên nhận ra vấn đề, váy này khóa kéo ở sau lưng, khóa vừa nhỏ vừa rườm rà, cô ngoặt tay ra sau lưng không kéo lên được.
Cô thử mấy lần, mới lên được một chút, ngay lúc cô luống cuống tay chân, không biết từ lúc nào, giọng người đàn ông truyền tới: “Cần anh giúp em không?”