CHƯƠNG 73: BÂY GIỜ CÒN KHÁCH SÁO VỚI TÔI THẾ À?
Bùi Duy giương mắt đối diện Bùi Danh Chính, nhìn hai giây rồi rời mắt liếc nhìn Đường Nhật Khanh.
Anh ta nhẫn nhịn, cố ý hỏi ngược lại: “Tôi cũng không biết tôi đã làm sai gì sao?”
Bùi Danh Chính cười lạnh, eo lưng đang thẳng tắp hơi ngả về sau, nâng cằm nhìn Bùi Duy, ánh mắt khinh thường: “Chuyện tới mức này còn hàm hồ với tôi, xem ra cậu coi tôi là thằng ngốc thật.”
“Sao tôi dám.” Bùi Duy cũng cười lạnh, nhìn Bùi Danh Chính trào phúng.
Không khí như ngưng lại trong thời gian ngắn ngủi này, hai người giương cung bạt kiếm, Đường Nhật Khanh đứng một bên, cả người đứng căng như dây đàn, không dám động đậy.
“Anh trai tôi tài ba như vậy, vừa tới Nam Hải đã ký được mảnh đất kia, tôi không phục sao được? Nhưng tôi cũng không rõ rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh tức giận như vậy...”
Bùi Duy còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đột nhiên đứng dậy, thuận tay cầm lấy văn kiện trước mặt ném về phía anh ta.
“Bang!”
Một xấp văn kiện rơi xuống chân Bùi Duy, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, trong mắt bốc lên lửa giận, chưa kịp nói gì thì Bùi Danh Chính đã cất bước đi tới phía trước bàn làm việc.
Hai người còn cách nhau một mét, cả người anh toát ra khí lạnh khiến người ta không rét mà run: “Bùi Duy, tôi cảnh cáo cậu một câu, Bùi Thị không phải thứ để cậu lấy ra luyện tập, cậu muốn làm lãnh đạo thì cũng phải có năng lực mà lãnh đạo! Tổn thất của những hạng mục cậu đã ký sẽ do chính cậu phụ trách!”
Tất cả tài sản của Bùi Thị đều là tâm huyết ông Bùi gắng công xây dựng, không chịu nổi sự giày vò của Bùi Duy, những hạng mục anh ta ký tên tương đương với việc có hiệu lực, cho dù bọn họ không muốn bỏ ra số tiền đó thì nó cũng ra rồi, mà tất cả số tiền này chi ra không đem lại đồng lãi nào, tất cả đều như ném qua cửa sổ.
Thương trường không phải trò đùa, bọn họ có thể đứng vững ở Nam Hải không chỉ dựa vào năng lực nghiệp vụ, mà còn vì mỗi một hạng mục mà Bùi Thị ký duyệt đều được cân nhắc tới kết quả xấu nhất, chỉ cần bọn họ ra tay thì chắc chắn sẽ hồi vốn kiếm được nhiều tiền lời, thế nhưng bây giờ bởi vì Bùi Duy, Bùi Thị bọn họ không thể không cắn răng tiến hành mấy hạng mục rác rưởi này.
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, Bùi Duy đối diện Bùi Danh Chính, hai mắt vằn tơ máu, anh ta nắm chặt tay, cứ như muốn đấm Bùi Danh Chính một đấm ngay lập tức. Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng, trong mắt xuất hiện chán ghét không như lúc thường ngày, anh thẳng lưng đối diện Bùi Duy, không chút sợ hãi, thậm chí càng thêm khí thế.
“Tôi không cần biết cậu dùng cách nào, phải đè tổn thất xuống mức thấp nhất, nếu không tôi không ngại mà cách chức cậu.”
Bùi Danh Chính nói vậy chẳng khác nào tát vào mặt anh ta, Bùi Duy nắm chặt tay, nghiến răng nhả ra một câu: “Bùi Danh Chính, sao anh biết những hạng mục tôi ký không thể đem lại lợi nhuận?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Danh Chính liếc qua người anh ta: “Vấn đề này còn cần tôi trả lời sao?”
Người đàn ông nói xong liền xoay thẳng người đi về phía cửa sổ, lúc đi qua Đường Nhật Khanh liền mở miệng phân phó: “Tiễn phó tổng giám đốc Bùi ra ngoài.”
Đường Nhật Khanh hiểu ý, ngước mắt nhìn Bùi Duy, cô do dự một lát rồi bước qua, đưa tay ý mời.
Bùi Duy nhìn Đường Nhật Khanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng cũng không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Đường Nhật Khanh thấy Bùi Duy đi ra thì thầm thở phào nhẹ nhõm, với bầu không khí ban nãy, cô lo hai người họ sẽ đánh nhau.
Cô xoay người, ánh mắt dừng trên văn kiện rơi dưới đất, đi tới khom lưng nhặt lên.
Phía trên cùng văn kiện in hàng chữ “Kế hoạch quảng trường Hằng Đạt khu thành Tây”, Đường Nhật Khanh hơi dừng một chút, cô biết cái quảng trường Hằng Đạt này, trước kia có nhà thầu mua khu đất này, muốn khai phá xây chung cư với quảng trường sinh hoạt, chung cư mới xây một nửa thì vây lại, nghe nói phía hợp tác náo loạn tách ra, không có tài chính duy trì, nhà thầu cầm tiền thuê cửa hàng giao trước bỏ trốn, chuyện này khiến Nam Thành náo loạn một hồi.
Không ngờ Bùi Duy lại ký khu đất này, thảo nào Bùi Danh Chính tức giận như vậy.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đứng dậy đặt văn kiện lên bàn Bùi Danh Chính, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, anh có gì cần phân phó không?”
Bùi Danh Chính nghe vậy thì từ từ quay người lại: “Ngày mai triệu họp hội nghị cấp cao, cô thu xếp một chút.”
“Được.” Đường Nhật Khanh nhanh chóng ghi nhớ, lại ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, đối diện với ánh mắt của anh.
Trong mắt người đàn ông dường như không có lấy một tia cảm xúc, sâu không thấy đáy, Đường Nhật Khanh bị anh nhìn mà căng thẳng trong lòng, đang muốn mở miệng hỏi thì nghe giọng anh vang lên: “Đêm nay cùng nhau ăn tối đi.”
Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt, đồng ý: “Vâng.”
Bữa tối đặt ở Vân Quế Phường, là nhà hàng kiểu Trung Quốc truyền thống nổi tiếng Hải Thành, có món vịt nướng và bồ câu nướng sữa vô cùng nổi danh.
Bọn họ ngồi ở cạnh cửa sổ lầu ba, trong lòng Đường Nhật Khanh có chút vui vẻ vô cớ, trước kia cô rất thích nhà hàng này, một tháng phải tới đây ăn vài lần, cũng đặc biệt thích vị trí cạnh cửa sổ lầu ba. Chỉ là sau khi nhà họ Đường gặp chuyện, cô không còn tới đây nữa.
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Bùi Danh Chính ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn không chút biểu tình: “Không phải ngày đặc biệt thì không thể tới đây sao?”
Đường Nhật Khanh nghẹn lời, cười trừ, dứt khoát không tiếp lời.
Bùi Danh Chính tiện tay mở menu, gọi món luôn: “Một con vịt nướng, hai con bồ câu nướng sữa, bánh đậu xanh, thêm hai bát mì hoành thánh.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhìn Bùi Danh Chính đầy kinh ngạc, những món anh vừa gọi đều là những món cô hay gọi khi tới Vân Quế Phường!
Mấy giây sau, Đường Nhật Khanh đột nhiên phản ứng lại, đây nhất định không phải trùng hợp, cùng một nhà hàng, cùng một vị trí, cùng là những món ăn đấy, sao có thể trùng hợp đến mức này được cơ chứ?
Bùi Danh Chính gọi xong, ngẩng đầu nhìn Đường Nhật Khanh: “Cô muốn gọi thêm gì không?”
“Không.” Đường Nhật Khanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc đầu, đưa menu trên tay cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhận menu, quay người rời đi.
Bùi Danh Chính từ tốn nâng tách trà lên uống một ngụm rồi tuỳ ý thả xuống, lơ đãng giương mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện đang nhìn anh chằm chằm.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Anh... sao anh biết?”
Sao anh lại biết cô thích nhà hàng này, chỗ ngồi này cùng những món ăn đó?
Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ trước mặt có vẻ ngạc nhiên, khóe miệng hơi cong lên; “Chỉ cần tôi muốn, có gì mà tôi không biết?”
Đường Nhật Khanh có chút vui mừng, không ngờ Bùi Danh Chính sẽ vì cô yêu thích nhà hàng này mà dẫn cô tới đây.
Ngay sau đó, anh nói tiếp: “Ngày mai tôi sẽ báo phòng tài chính tăng 20% lương cho cô.”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính khó hiểu.
Dẫn cô tới nhà hàng yêu thích ăn tối, lại tăng lương cho cô, đây là...
Bùi Danh Chính liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của cô, thuận miệng nói: “Biểu hiện của cô trong chuyến công tác lần này không tệ, xứng đáng được những phần thưởng này.”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô được Bùi Danh Chính nghiêm túc khích lệ, trong lòng hoảng hốt xen chút kích động: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.”
Mấy chữ này không qua não đã thốt ra.
Chờ lúc Đường Nhật Khanh phản ứng lại liền thấy sắc mặt Bùi Danh Chính trầm lại.
Sau đó, tiếng nói của người đàn ông truyền tới: “Bây giờ còn khách sáo với tôi như vậy à?”