CHƯƠNG 28: THỰC HIỆN NGHĨA VỤ
Đường Nhật Khanh nhói lòng, ngừng bước quay lại nhìn Chương Tú Tú: “Cô… có ý gì?"
Kể từ khi cảnh sát lấy cớ tạm giữ điều tra để bắt ba cô đi đến nay đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không có chút tin tức nào, liền sau đó là công ty nhà họ Đường phá sản, cô không có quan hệ cũng chẳng có tiền nên chỉ có thể bị động chờ tin tức…
Đây là lần đầu tiên cô biết được tin tức của ba mình từ miệng người ngoài.
Chương Tú Tú thấy Đường Nhật Khanh luống cuống, liền khoái trá cười khẩy, cố ý quan sát cô từ đầu xuống chân: “Tôi thấy cuộc sống hiện tại của cô cũng không đến nỗi nào nhỉ, không lo ăn uống, lại còn có công việc để làm, ấy thế nhưng cô lại không biết tình hình của ba mình trong tù như thế nào sao?"
Cổ họng của Đường Nhật Khanh khô đắng, trong đầu cô thoáng hiện lên những lời nói của Bùi Danh Chính khi đồng ý với cô: “Về phần kia, tôi sẽ nghĩ biện pháp chu toàn, nhờ cậy một vài mối quan hệ để cấp cao nương tay khi xử lý ba cô…”
Bùi Danh Chính rõ ràng đã đồng ý với cô nên cô đã không làm gì…
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nhìn về phía Chương Tú Tú: “Cô biết tình hình bên đó sao?"
"Đương nhiên là tôi biết!" Chương Tú Tú cười cười, hiểu được điều gì có thể uy hiếp Đường Nhật Khanh nên cô ta cố ý dây dưa không chịu nói thẳng ra: “Kể từ khi Đường Chính Đông bị đưa đi đến nay đã lâu, hơn phân nửa là bởi vì hành vi phạm tội của ông ta đã được xác định, còn cuộc sống trong tù thì một cô chủ như cô đây nhất định là chưa từng thử qua nê cũng không hiểu rõ lắm nhỉ…"
Chương Tú Tú cố ý đưa đẩy hai câu rồi mới sáp lại gần Đường Nhật Khanh, nhỏ giọng: “Nhưng tôi nghe nói… kể tư khi Đường Chính Đông vào tù đến nay mới được hai tháng nhưng tóc đã bạc trắng còn người thì sụt hơn mười ký… Trước kia từng là người có tiếng nói trong giới doanh nhân của Hải Thành vậy mà giờ đây, ở trong tù không dám hó hé nửa lời…”
Trong nháy mắt, Đường Nhật Khanh lạnh hết cả người, cô kinh ngạc nhìn Chương Tú Tú rồi phủ nhận trong vô thức: “Cô nói bậy!"
Cô không tin ba mình lại lưu lạc đến bước này, cô càng không muốn tin ba cô phạm tội!
"Tôi nói bậy sao?” Chương Tú Tú biến sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Nhật Khanh: “Cô tin hay không thì tùy! Cô cứ tìm người khác mà hỏi, có lẽ bọn họ biết nhưng không dấm nói cho cô biết!”
Chương Tú Tú hừ lạnh một tiếng, như thể không muốn dây dưa cùng cô nữa, rồi giẫm gót giày cộp cộp bỏ đi.
Đường Nhật Khanh đứng sững tại chỗ, trong lòng như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng lo lắng.
Tuy cô không hoàn toàn tin tưởng vào những lời mà Chương Tú Tú nói, nhưng cô cũng biết nhà tù là nơi như thế nào, huống hồ kể từ khi ba cô bị giam giữ đến nây, một chút tin tức cũng không có, nên cô rất bâng khuâng…
Thế nhưng chẳng phải Bùi Danh Chính đã đồng ý sẽ giúp cô lo bên phía nhà tù sao? Khoản vay mà công ty nhà họ Đường nợ ngân hàng rõ ràng đã được anh giúp trả lại nhưng tại sao chuyện nhà tù lại chưa từng nghe anh nói…
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, cố gắng áp chế nghi vấn trong lòng xuống, cô nhìn những tài liệu còn nằm trong tay và đi thẳng đến bộ tài vụ.
*
Khi Bùi Danh Chính kết thúc cuộc gặp gỡ xã giao thì sắc trời đã tối, anh về thẳng biệt thự, vừa vào đến cửa đã có người giúp việc ra đón, vẻ mặt lộ ra sự ngại ngần: “Thưa ngài, có khách tới nhà..."
Khách sao? Anh làm gì có khách nhỉ?
"Ai vậy?"
"Là cô Đường mà lần trước ngài đưa về ạ."
Bùi Danh Chính nghe vậy, liền cau mày và tiện tay xa người giúp việc lui xuống: “Tôi biết rồi."
Anh vừa lên lầu vừa tự nhủ, cô nàng này hôm nay cũng tự giác, chủ động dâng đến tận miệng rồi.
Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, anh đã thấy ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, hình như chỉ có đèn trên tường là được mở nên anh bước vào nhìn khắp nơi, phòng tắm, trên giường đểu chẳng có bóng dáng người phụ nữ nào cả, mãi đến khi nhìn thấy rèm ban công bay bay anh mới bước tới và thấy một cô gái đang ngồi trên ghế xích đu.
Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng động liền vội vàng đứng lên, khi thấy Bùi Danh Chính, đáy mắt cô liền xẹt qua một tia bối rối: “Anh về rồi sao?"
"Ừ." Bùi Danh Chính quan sát cô một lượt: “Cô đang đợi tôi?"
"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Đường Nhật Khanh nói rất nghiêm túc, trên mặt không vương một nét cười nào.
Có chuyện gì mà cô lại không thể đợi đến ngày mai đi làm rồi nói mà lại chạy đến biệt thự để đợi anh, nếu không phải chuyện gấp thì cũng là cố ý.
Bùi Danh Chính mở nút cổ áo, hờ hững nói: “Cô nói đi."
"Tôi muốn hỏi chuyện của ba tôi sao rồi?"
"Cô tới là để hỏi chuyện này sao?" Bùi Danh Chính mở được phân nửa nút làm lộ ra lồng ngực săn chắc màu đồng cổ, rồi tiến tới một bước nhìn cô chằm chằm.
Đường Nhật Khanh hít sâu: “Đúng vậy, tôi rất lo lắng cho ba tôi, hơn nữa lúc trước anh đã từng đồng ý giúp tôi lo chuyện nhà giam nên tôi mong là ba sẽ không phải sống một cuộc sống quá cực khổ…”
"Đường Nhật Khanh, cô hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc lại còn mong người khác đừng sống khổ sở quá, vậy không thấy buồn cười sao?" Bùi Danh Chính không nể mặt, nói thẳng.
Đường Nhật Khanh nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt Bùi Danh Chính, cứng cỏi đáp lại: “Tôi biết, nhưng là anh khi đó đã đồng ý với tôi."
Ánh mắt của Bùi Danh Chính nặng nề hơn, hỏi ngược lại: “Cho nên hôm nay cô đến đây chính là thực hiện nghĩa vụ đối với tôi để bảo tôi phải hoàn thành cam kết với cô sao?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cô hoàn toàn hiểu rõ Bùi Danh Chính muốn ám chỉ điều gì khi nói “thực hiện nghĩa vụ” và cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi đến đây, Bùi Danh Chính là một doanh nhân khôn ngoan nên nhất định sẽ không để mình bị lỗ.
Cô thở ra một hơi lạnh toát: “Đúng."
Người đàn ông ấy ngẩng đầu cười to, trong giọng cười con mang theo ý khinh thường: “Đường Chính Đông đúng là dạy dỗ được đứa con gái ngoan nhỉ."
Bùi Danh Chính nói xong liền ngồi xuống xích đu, ra lệnh: “Đi tắm đi."
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, rồi ngẩng cao đầu, mặt nóng bừng, lững thững đi vào phòng tắm.
Cô đún là chẳng khác loại phụ nữ đó chút nào, hết lần này đến lần khác dùng thân thể của chính mình đổi lấy sự giúp đỡ.
Mười phút sau, Đường Nhật Khanh từ trong phòng tắm đi ra, trên người khoác một cái áo choàng tắm to sụ nhưng lại toát lên sự quyết rũ một cách lạ lùng, vừa ngây thơ lại vừa gợi cảm, vô cùng hấp dẫn…
Cô chậm rãi bước ra ban công, Bùi Danh Chính đang đứng trong gió uống rượu, nhưng khi quay lại, hai mắt liền tối sầm khi thấy cô gái.
Dù vậy, sắc mặt của anh vẫn giữ được sự bình thản như mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng, có điều ánh mắt của anh lại lướt theo từng chuyển động của Đường Nhật Khanh…
Đường Nhật Khanh đi tới, chủ động đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua bờ vai anh : “Làm ở đây… hay về phòng?"
Câu nói của cô gái chẳng khác nào hòn đá ném xuống hồ nước phẳng lặng làm mặt hồ dậy sóng.
Bùi Danh Chính hít sâu rồi giơ tay, dùng sức trực tiếp kéo cô vào lòng.
Đường Nhật Khanh cảm thấy căng thẳng trong lòng khi hơi thở nam tính phả vào mặt, nhưng cô vẫn cắng răng nói: “Bùi Danh Chính, anh sẽ giúp tôi, đúng không…”
Bùi Danh Chính khựng lại nhưng sau đó tiếp tục bình thản cắn nhẹ vào vành tai cô: “Đương nhiên, chúng ta vốn dĩ là có cung có cầu mà.”
Đường Nhật Khanh nhắm mắt lại.
Đúng vậy, từ khi bắt đầu, mối quan hệ giữa họ chính là có cung có cầu…
Nhưng rõ ràng mối quan hệ vụng trộm này lại khiến cho cô vô cùng vui sướng, và người mang đến cho cô cảm giác ấy không ai khác lại chính là người đàn ông lạnh lùng, vô tình Bùi Danh Chính ấy.
Sau khi mây mưa xong, Bùi Danh Chính liền đứng dậy, động tác dứt khoát, anh cầm lấy điện thoại vừa mới đổ chuông nhưng chưa kịp bắt máy rồi khoác thêm áo choàng tắm, sau đó ra ban công trả lời điện thoại.
"Alo, ba, con đã quyết định xong hạng mục Nam Hải, cuối tuần này sẽ đi Nam Hải…"
Đường Nhật Khanh nghe loáng thoáng được một vài từ, đại thể đều là chuyện có liên quan đến hạng mục Nam Hải, khi anh cúp máy, quay lại liền nhìn Đường Nhật Khanh, lạnh nhạt nói: “Cuối tuần này chúng ta sẽ đi Nam Hải, cô hãy chuẩn bị đi.”
Đường Nhật Khanh hơi do dự: “Chỉ hai người chúng ta sao?"