CHƯƠNG 30: PHẠM LỖI LỚN
Hồ Nguyệt Như đứng bên cạnh Bùi Danh Chính, nhìn Đường Nhật Khanh đang ôm chào tạm biệt với hai chàng trai nước ngoài cao lớn đẹp trai, không nhịn được bĩu môi.
"Lấy danh nghĩa công việc để tán trai..."
Bùi Danh Chính nghe thấy, hơi nghiêng đầu sang, nhẹ nhàng nói: "Về công ty thôi."
Vừa hay buổi trưa bọn họ cũng ăn cơm ở khu Ứng Châu này, bàn công việc với đối phương xong thì dùng cơm ở đó luôn, không ngờ lại trùng hợp gặp Đường Nhật Khanh và đại diện đối tác bên Đức ở đây.
Hạng mục nước Đức anh không phụ trách, đương nhiên không cần phải chào hỏi với bọn họ, anh cũng xem tin nhắn Đường Nhật Khanh gửi đến rồi, Phương Vĩnh Thành cũng gửi tin cho anh trước đó rồi nên anh đã biết.
Điều mà anh không ngờ tới nhất là, Đường Nhật Khanh lại có năng lực hơn những gì anh tưởng tượng, vừa làm thư ký cho anh, vừa có thể làm phiên dịch 'chữa cháy' kịp thời.
Xem ra trước đây, anh hơi coi thường cô rồi.
*
Đường Nhật Khanh về công ty, vừa ngồi trong phòng làm việc chưa bao lâu, thì Hồ Nguyệt Như bất ngờ đến.
"Phiên dịch Đường của chúng ta về rồi đấy à?"
Hồ Nguyệt Như biểu hiện khác thường, nhưng cũng không giấu được ý châm chọc. Đường Nhật Khanh ngẩng mắt lên liếc cô ta một cái, khẽ cười rồi nói: "Phiên dịch Đường gì chứ, thư ký Hồ lại trêu tôi rồi!"
"Trêu? Tôi nào dám trêu cô! Vừa là phiên dịch do chính phó tổng giám đốc Phương chỉ đích danh, vừa có thể hợp lý, quang minh chính đại cưa trai Đức, đúng là đãi ngộ không phải ai cũng có!"
Đường Nhật Khanh thu xếp lại đồ trong tay, rồi nhìn Hồ Nguyệt Như, vẫn giữ nguyên nụ cười, cô nói: "Thư ký Hồ đừng nói lung tung, tôi chỉ làm việc mà thôi."
Hồ Nguyệt Như sắc mặt lạnh đi: "Tôi và tổng giám đốc Bùi đều nhìn thấy lúc đứng ở cổng khách sạn, cô còn không chịu thừa nhận?"
Đường Nhật Khanh trong lòng hơi căng thẳng nhưng không nói gì.
Hồ Nguyệt Như nói là cô ta và Bùi Danh Chính lúc ở cửa khách sạn trông thấy cô, chẳng lẽ đúng vào lúc Rolf ôm tạm biệt cô à?
Đường Nhật Khanh hồi thần lại, đang định nói gì đó thì Hồ Nguyệt Như đã trừng mắt lên với cô: "Đồ hai mặt!"
Bỏ lại câu này xong cô ta vùng vằng rảo bước ra đến cửa, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Rolf ôm cô chẳng qua chỉ là biểu đạt sự cảm ơn thôi, không phức tạp như Hồ Nguyệt Như nói, hơn nữa Phương Vĩnh Thành là phó tổng giám đốc công ty, nói thế nào cũng là cấp trên của cô, ông ấy bảo cô đi phiên dịch cũng là đã xin ý kiến của Bùi Danh Chính rồi, cô chẳng có lý do gì để từ chối.
Nhưng kết quả, ngược lại cô lại rơi vào tình cảnh đã cố gắng hết sức mà không được ghi nhận.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, cuối cùng thầm nhịn lại cơn tức, chỉ là cô hoàn toàn không ngờ, xui xẻo lại đến nhanh như thế.
Vừa đến giờ làm buổi chiều, An Nhu đã gọi điện thoại thẳng cho cô: "Thư ký Đường, cô đến văn phòng phó tổng Phương ngay đi!"
Giọng nói An Nhu gấp gáp, hoàn toàn không còn giọng bình tĩnh, ôn hòa như cuộc gọi lúc sáng nữa, Đường Nhật Khanh cũng hơi lo lo, chưa kịp hỏi nguyên do thì đầu bên kia đã cúp máy rồi.
Trong lòng bất an, Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy, đến phòng làm việc của Phương Vĩnh Thành.
Cửa để mở, bên trong truyền đến tiếng quát tức giận của Phương Vĩnh Thành: "Sao cô có thể giao đồ quan trọng như thế cho cô ta! Cô ta mới tới công ty được mấy ngày? An Nhu ơi là An Nhu! Hôm nay cô quên mang theo não đi làm à!"
Những lời trách cứ, phê bình truyền từ trong phòng ra, Đường Nhật Khanh nghe mà cả kinh, cô đột nhiên có dự cảm không lành, bước chân cũng bất giác chậm lại.
Lúc cô đi đến cửa phòng, nhìn thấy Phương Vĩnh Thành đang đứng cạnh ghế sofa, vẻ mặt cực kỳ tức giận còn An Nhu đang cúi thấp người, quay lưng về phía cửa.
Vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh, Phương Vĩnh Thành lập tức trầm mặc, đôi mắt như muốn nhìn thấu qua cô.
Đường Nhật Khanh đi vào, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Phó tổng Phương, có chuyện gì thế ạ?"
"Cô còn có mặt mũi nói à!" Phương Vĩnh Thành mắt vằn tia máu, nổi giận đùng đùng hét về phía cô.
Đường Nhật Khanh hơi run run, cúi đầu nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một loạt những chuyện xảy ra trong buổi sáng, từ lúc cô đến phòng khách, đến lúc đưa đại diện đối tác bên Đức đi ăn, cô tự thấy hình như không có khâu nào có vấn đề cả...
Ngoại trừ việc... bản tài liệu mà cô tự ý đưa cho Rolf!
Đường Nhật Khanh giật bắn lên, sắc mặt sửng sốt nhìn An Nhu bên cạnh, khẽ hỏi: "Thư ký An, là vì bản tài liệu đó..."
Sắc mặt An Nhu cũng cực kỳ khó coi, gật đầu: "Đó là bản tài liệu về giá thị trường cuối cùng của sản phẩm bên chúng ta, theo lý mà nói, nếu bọn họ yêu cầu tra bảng giá, chúng ta sẽ thay đổi bản báo giá, ép giá thấp xuống cho bọn họ xem, để tranh thủ ép giá nguyên liệu bọn họ cung cấp... nhưng cô đưa thẳng bản báo giá thật cho bọn họ xem, bọn họ biết lợi nhuận trung gian của chúng ta, cho nên chắc chắn sẽ không cho chiết khấu ngoài nữa..."
Cũng ý là nói, cô đã đưa át chủ bài chưa lật cho đối phương, như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không giảm giá thấp hơn nữa, vậy là cuộc đàm phán một ngày hôm nay coi như uổng công vô ích!
Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, tự biết bản thân đã phạm sai lầm nghiên trọng, cô cúi thấp, nói: "Phó tổng giám đốc Phương, xin lỗi, tôi không nên tự ý đưa bản báo giá cho bọn họ..."
"Xin lỗi?" Phương Vĩnh Thành đi lên phía trước, giọng điệu bức người: "Cô có biết một câu xin lỗi của cô đã làm mất bao nhiêu lợi nhuận của công ty không! Đường Nhật Khanh, trách nhiệm này, cô có gánh nổi không?"
Cô không gánh nổi, chỉ một hành động tùy tiện của mình cô đã làm mọi công sức của Phương Vĩnh Thành đổ sông đổ bể, vứt lợi nhuận cao trong tay ra cửa sổ, cô làm sao gánh được?
"Tôi xin lỗi..." Mọi lời nói lúc này đều cứng nhắc, bất lực, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể nói ba từ đó.
Phương Vĩnh Thành hầm hầm: "Đường Nhật Khanh, nếu cô phạm lỗi khi làm việc tôi giao thì phạt theo quy định tôi đưa ra! An Nhu, đi sắp xếp đi! Cụ thể phải xử lý như thế nào phải đợi bản báo giá cuối cùng của bên đại diện đối tác nước Đức đó rồi quyết!"
Đường Nhật Khanh cắn môi, cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng lên, cô đi theo sau An Nhu, trong lòng hoảng hốt.
Chuyện này quả thực là do lỗi của cô, nếu lúc đó cô gọi điện cho An Nhu hỏi một câu hoặc là không được thẳng cho Rolf, cô cũng sẽ không bị rơi vào kết cục này.
An Nhu kéo cô đi đến cửa nhà vệ sinh ở nhà ăn dành cho nhân viên, khẽ nói: "Thư ký Đường, quy định mà phó tổng giám đốc Phương đặt ra cho nhân viên dưới quyền, đó là nếu phạm lỗi lớn, thì ngoài thời gian làm việc ra phải quét dọn nhà vệ sinh căn tin, không được dừng lại khi chưa có sự đồng ý của ông ấy..."
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nhìn An Nhu, áy náy nói: "Tôi biết rồi, xin lỗi thư ký An, lần này làm liên lụy đến cô."
An Nhu nhìn cô mỉm cười, nhưng không nói gì nữa, chỉ cho cô vị trí nhà vệ sinh rồi quay người đi khỏi.
Hình phạt Phương Vĩnh Thành đưa ra quả nhiên đủ ác, bắt cô dọn dẹp vệ sinh ở nơi tập trung nhiều nhân viên công ty nhất, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đi về phía nhà kho để đồ, lấy ra một cây lau nhà cũ mèm đã sử dụng qua vô số lần.
Bùi Danh Chính đứng ở cửa nhà ăn, nhìn bóng dáng cô gái đi vào nhà vệ sinh, mày nhíu lại.
Buổi trưa anh còn tưởng bản thân đã đánh giá thấp cô, nhưng xem ra, là anh đánh giá cao cô rồi.