Mục lục
Tổng Giám Đốc Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 184: CHO NGƯỜI TA SỜ SỜ MÓ MÓ VÀI CÁI THÌ CÓ SAO?




CHƯƠNG 184: CHO NGƯỜI TA SỜ SỜ MÓ MÓ VÀI CÁI THÌ CÓ SAO?
Đường Nhật Khanh mang theo nụ cười chủ động tiến đến chào hỏi: “Tổng giám đốc Ngô, thật ngại quá để ngài đợi lâu rồi, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Bùi, Đường Nhật Khanh.”
Động tác của Tổng giám đốc Ngô khẽ khựng lại, ông ta quét mắt nhìn bàn tay mà Đường Nhật Khanh vươn ra một cái, rồi mới đưa tay bắt tay với cô: “Tập đoàn tài chính, Ngô Hàn Lâm.”
Đường Nhật Khanh định rút tay về nhưng không ngờ Ngô Hàn Lâm lại nắm chặt lấy tay cô, không hề có ý định buông ra.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh chợt thoáng qua chút bối rối, cô cố gắng dùng sức kéo mạnh tay của mình ra khỏi tay ông ta.
Ngô Hàn Lâm khẽ híp mắt lại, ông ta đánh giá cô một cái rồi cong khóe môi lên cười: “Thư ký Đường, tay của cô thật là mềm mại.”
Chỉ một câu nói của ông ta nhưng khiến cho Đường Nhật Khanh lúc này bất giác sởn cả gai ốc, cô cố gắng kìm nén sự khó chịu dấy lên trong lòng và miễn cưỡng mỉm cười nhìn Ngô Hàn Lâm: “Thật ngại quá Tổng giám đốc Ngô, hôm nay Tổng giám đốc Bùi của chúng tôi có chút việc đột xuất nên bây giờ không có ở công ty, nếu ngài không chê thì tôi có thể giới thiệu cho ngài nghe về kế hoạch hợp tác trước.”
Ngô Hàn Lâm nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, nghe cô nói như vậy, sắc mặt ông ta chợt thoáng qua chút không vui: “Tổng giám đốc của các người không có ở công ty sao?”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi ra ngoài có chút việc, tạm thời chưa về được.”
“Ý là nói, tôi cất công từ công ty chạy tới Bùi Thị này, bây giờ ngay cả mặt mũi của Tổng giám đốc Bùi cũng không được thấy sao?”
Đường Nhật Khanh khẽ cúi đầu nhẹ nhàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi đã quên mất thông báo trước cho ngài để thay đổi thời gian.”
Vừa nghe thấy đó là lỗi của Đường Nhật Khanh, Ngô Hàn Lâm đột nhiên nhướng mày lên rồi mỉm cười với cô: “Cũng được, dù sao tôi cũng đã tới đây rồi, để cô nói về nội dung kế hoạch cho tôi nghe cũng được.”
Đường Nhật Khanh thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng đưa một phần văn kiện cho ông ta rồi nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Ngô, ngài xem cái này trước đi.”
Ngô Hàn Lâm khẽ gật đầu, nhưng sự chú ý của ông hoàn toàn không nằm ở tập tài liệu, ông ta đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy tay của cô.
Đường Nhật Khanh hốt hoảng, cô theo bản năng rút tay lại rồi nhìn ông ta với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Đây tuyệt đối không phải là điều bất ngờ, ngay từ lúc bắt đầu bắt tay với cô thì ông ta đã có một chút bất thường rồi, như vậy thì xem ra tên Ngô Hàn Lâm này đang ôm một tâm tư bất chính!
Càng huống hồ, trong phòng khách này không phải chỉ có cô và ông ta mà còn có trợ lý của ông ta đang đứng ở bên cạnh nữa, vậy mà ông ta còn dám to gan như vậy, hết lần này đến lần khác chạm vào cô, hơi quá đáng rồi đó.
“Né cái gì? Cô đưa văn kiện như vậy sao?” Trên mặt Ngô Hàn Lâm hiện ra chút không vui.
Tài chính Hạo Thông là một trong những tập đoàn tài chính đứng đầu ở Hải Thành, trước đây đã có không ít lần hợp tác với Tập đoàn Bùi Thị, bây giờ Bùi Thị lại có ý muốn khai phá thêm vài dự án mới, cho nên cũng khó tránh khỏi việc hợp tác với Hạo Thông để đảm bảo hoạt động bình thường của chuỗi vốn.
Cho nên tốt nhất là không nên đắc tội trước mặt người này.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cô cố gắng thu cảm xúc lại, sau khi do dự một lát cô liền bước lên trước và đưa tập văn kiện trong tay cho ông ta lần nữa.
Thấy cô nghe lời, Ngô Hàn Lâm bất giác cười khẽ, rồi cất giọng nửa đùa nửa thật: “Quả nhiên Tổng giám đốc Bùi cũng chỉ nhìn vào khuôn mặt, thư ký bên cạnh cũng chọn người xinh đẹp như vậy.”
Lời nói của ông ta mang đầy sự ngả ngớn không đứng đắn, trong ngữ khí còn pha chút trêu chọc, sắc mặt Đường Nhật Khanh khẽ trầm xuống, cô cố gắng kìm chế lửa giận đang bùng lên trong lòng mình.
Nếu như không phải nể mặt Tập đoàn tài chính Hạo Thông thì chỉ e là cô đã quay người rời đi từ lâu rồi.
Ngô Hàn Lâm nhận lấy văn kiện, rồi qua loa lật lật, chưa hề xem tỉ mỉ một chút nào thì đã ném thẳng lên bàn, sau đó ông ta lại đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh, rồi mở miệng nói: “Cô trực tiếp giới thiệu cho tôi đi.”
Nghe thấy vậy, Đường Nhật Khanh cũng không thể từ chối được mà đành đồng ý, cô bắt đầu lật văn kiện ra và giới thiệu nội dung bản kế hoạch cho ông ta.
Nhưng chưa nói được vài câu thì tâm tư của gã Ngô Hàn Lâm này đã không còn đặt ở trên bản kế hoạch nữa, ông ta chỉ giương đôi mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh với vẻ cười mà cũng như không.
Đường Nhật Khanh bị ông ta nhìn đến nỗi sởn cả gai ốc, hai hàng lông mày của cô bất giác nhíu lại. Sau khi nhanh chóng giới thiệu qua một lượt, cô liền đặt văn kiện xuống: “Đại khái là như vậy.”
Ngô Hàn Lâm gật đầu, ý cười trên khóe môi của ông ta vẫn không hề thuyên giảm, sau đó ông ta đột nhiên lên tiếng hỏi: “Thư ký Đường, tối nay có rảnh không? Hay là cùng tôi ăn một bữa cơm đi?”
“Thật xin lỗi, tôi có hẹn rồi.” Đường Nhật Khanh mỉm cười lịch sự từ chối.
Nghe cô nói vậy, Ngô Hàn Lâm liền tỏ ra có chút không vui rồi hỏi tiếp: “Có hẹn? Với ai? Bạn trai sao?”
Đường Nhật Khanh cau mày, cô còn chưa kịp mở miệng thì Ngô Hàn Lâm lại đột nhiên vươn tay tới túm lấy tay cô: “Hẹn với người khác còn không bằng hẹn với tôi, cô nói có đúng không?”
Ông ta cười lên, để lộ một hàm răng vàng khè.
Đường Nhật Khanh chợt kinh hoảng, vội vàng rút tay về: “Tổng giám đốc Ngô! Đừng như vậy!”
Cô đã sớm nhìn ra tên Ngô Hàn Lâm này có dụng ý khác nhưng không ngờ ông ta lại có thể điên cuồng ngang ngược như vậy, dám ra tay với cô ngay tại Bùi Thị nữa chứ.
Thấy sắc mặt của Đường Nhật Khanh thay đổi, Ngô Hàn Lâm liền nhíu mày: “Sao? Cái loại thư ký như cô bị người ta sờ sờ mó mó thì có sao? Lạ lùng!”
Ông ta nói như thể một điều dĩ nhiên, giống như tất cả nữ thư ký trên thế giới này đều đang làm một công việc bất chính vậy, nhất thời, lửa giận của Đường Nhật Khanh đã bùng lên đến não.
Cô cầm tập văn kiện trong tay mình đập xuống bàn cà phê một cách không nhẹ cũng chả nặng một cái, sau đó bưng một ly trà trên bàn lên hất thẳng vào người Ngô Hàn Lâm.
Một ly cả nước cả lá trà đều hất thẳng vào mặt ông ta, trong khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh âm trầm thấp của Đường Nhật Khanh đã vang lên: “Tổng giám đốc Ngô! Không muốn hợp tác thì ngài có thể nói thẳng, không cần phải vũ nhục tôi như vậy!”
Cô vốn đã rất ghét những quy tắc ngầm này ở nơi làm việc, nhưng hôm nay cô lại đích thân gặp phải những chuyện như thế này, đương nhiên là không nuốt được cục tức xuống rồi.
Ngô Hàn Lâm chợt tỉnh thần lại, sắc mặt ông ta lúc này thay đổi dữ dội, ông ta tức giận đứng phắt dậy rồi đưa ngón tay chỉ vào mặt Đường Nhật Khanh: “Cô...cô dám hắt nước vào tôi!”
Trợ lý đứng bên cạnh của Ngô Hàn Lâm phản ứng lại trước, anh ta vội vàng tiến lên trước cản Ngô Hàn Lâm lại, rồi cẩn thận lên tiếng khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Ngô...”
Trợ lý còn chưa kịp nói xong thì đã bị Ngô Hàn Lâm hung hăng đẩy qua một bên rồi, phần tóc trước trán của ông ta đã ướt sũng, trên mặt trên ngực đều đọng lại những lá trà rải rác, ông ta tiến lên trước chỉ tay vào mặt Đường Nhật Khanh rồi giận dữ quát: “Nữ nhân thối, nói cô hai ba câu thì có làm sao! Còn dám hắt nước vào tôi!”
Trợ lý của Ngô Hàn Lâm vốn là một tên nhát gan, anh thấy không cản ông ta được nên liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Thấy ngón tay của Ngô Hàn Lâm sắp chọc đến mặt mình, Đường Nhật Khanh liền cau mày, cô đưa tay cầm lấy tập văn kiện trên bàn lên rồi đứng cách xa tay của ông ta ra, sau đó lạnh giọng nói: “Tổng giám đốc Ngô, nếu như ngài cứ mang loại tâm tư và thái độ này đến Bùi Thị hợp tác thì Bùi Thị không hoan nghênh ngài!”
Nói xong, cô liền không do dự mà quay người lại, nhanh chóng rời khỏi.
Các đồng nghiệp đứng xung quanh xem náo nhiệt, bọn họ đều là bị thu hút bởi những tiếng ồn hỗn tạp, còn trợ lý của Ngô Hàn Lâm thì đứng bên cạnh lắp bắp gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Trương, Tổng giám đốc Ngô xảy ra xung đột với người của Bùi Thị rồi...”
Nộ khí của Đường Nhật Khanh vẫn chưa thể tiêu tán được, cô siết chặt bàn tay lại thành quyền và sải bước nhanh chóng rời khỏi, mặc cho những người xung quanh đang xì xầm bàn tán.
Cô đang điên đầu, nên cũng không có chú ý tới đám người đang đứng ở cửa xem náo nhiệt, càng không để ý thấy Hồ Nguyệt Như đứng ở một góc khuất sau lưng đám người đang nhếch môi nhìn chằm chằm vào cô...
Đường Nhật Khanh quay trở về phòng ban Tổng giám đốc, rồi lập tức đi vào văn phòng của Bùi Danh Chính, nhưng không nhìn thấy anh đâu nên đành về văn phòng của mình trước.
Hôm nay cô đã hất nước vào mặt Ngô Hàn Lâm, hoàn toàn không hề nể mặt ông ta, nếu đã như vậy thì chỉ e là lần hợp tác này của Bùi Thị và Hạo Thông phải thất bại rồi.
Làm hỏng hợp tác lần này, cô có trách nhiệm không thể chối cãi, còn cụ thể thế nào thì đợi Bùi Danh Chính về rồi nói.
Chẳng bao lâu sau, có người đột nhiên đến gõ cửa, Đường Nhật Khanh còn chưa được lên tiếng đáp thì cửa văn phòng liền bị đẩy ra.
Một đám người nối đuôi nhau tiến vào, mặt của người nào người nấy đều không vui, đi đầu là một người phụ nữ đeo kính gọng đen, ăn mặc bảo thủ.
Cô ta trừng mắt tức giận đùng đùng nhìn Đường Nhật Khanh, rồi mở miệng chất vấn: “Cô đã làm hỏng việc hợp tác giữa Bùi Thị và Hạo Thông rồi đúng không?”
......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK