CHƯƠNG 172: KHÔNG THỂ RÚT DÂY ĐỘNG RỪNG.
Trong mắt của Bùi Huy hiện lên một chút do dự, nhìn chằm chằm vào Bùi Danh Chính mấy giây, dường như muốn nhìn ra dụng ý thật sự của anh.
“Anh nói thử xem.”
Vẻ mặt Bùi Danh Chính bình tĩnh, lên tiếng hỏi: “Cậu nói với tôi trước, đơn kia của khoa học kỹ thuật Lãng Dật, cậu từ đâu mà biết được?”
Bùi Huy do dự một lúc: “Chú Phương nói với tôi, chú ấy nói có một đơn hàng bị anh từ chối, nhưng chú ấy cho rằng Bùi thị tiếp nhận có lẽ sẽ không có vấn đề gì, kêu tôi đi tìm hiểu.”
Đôi mắt của Bùi Danh Chính lạnh lùng, cười một cách chế nhạo nói: “Nên cậu liền đi gặp tổng giám đốc Vương của khoa học kỹ thuật Lãng Dật, nói chuyện riêng với ông ta, bàn xong chuyện trì hoãn thời gian giao hàng xuống một tuần, lại đi nói với ba, kêu ông ấy nói chuyện này với tôi, gây áp lực cho tôi, khiến tôi không nhận không được.”
Sự thật là như vậy, động thái này của Bùi Huy, không được tính là quang minh lỗi lạc, đã nhận đơn hàng mà Bùi Danh Chính từ chối, còn thông qua ông cụ Bùi gây áp lực cho Bùi Danh Chính, điều nực cười hơn là cuối cùng còn phá vỡ đơn hàng này.
Bùi Huy nghe anh nói như vậy, vẻ mặt nặng nề hơn mấy phần, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bùi Danh Chính: “Không cần phải mắng tôi như vậy, anh muốn nói gì thì trực tiếp nói ra đi!”
Bùi Danh Chính khẽ cười: “Cậu trăm phương ngàn kế làm nhiều chuyện như vậy, sao không nghĩ qua, tại sao đơn hàng ở ngay trước mặt Phương Vĩnh Thành nhưng ông ta lại không nhận, lại phải kêu cậu đi?”
Câu nói này, nói đúng trọng điểm, Bùi Huy nghe vậy, sững sờ, nói không nên lời.
Quả đúng là như vậy, Bùi thị đối với kiểm tra đánh giá năng lực của cấp cao chính là dựa vào dự án đã hoàn thành và tình trạng doanh thu của dự án, Phương Vịnh Thanh đã cảm thấy đơn hàng này có thể được nhận, tại sao ông ta không tự mình đi nhận, lại kêu Bùi Huy đi?
Lúc này Bùi Huy mới nhận ra điều đó: “Ý của anh là….chú Phương ông ấy cố ý?”
Bùi Danh Chính lạnh lùng cười, không nhanh không chậm nói: “Rõ ràng ông ta biết đơn hàng này đã bị tôi tù chối, nhưng lại kêu cậu đi nhận đơn hàng này, khiến cậu đối đầu với tôi, tăng thêm hiềm khích giữa hai chúng ta, ông ta lại bình chân như vại.”
Bùi Huy cau mày, nắm chặt tay, tức giận: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, thật tâm cơ!”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính lạnh lùng, khẽ lên tiếng: “Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là chỉ cần cậu nhận đơn hàng này, chắc chắn sẽ phải bồi thường.”
“Tại sao?” Bùi Huy khó mà tin được nhìn anh.
“Bởi vì đơn hàng này, lý do tôi từ chối chính là kỳ hạn quá ngắn, cậu chỉ nghĩ đến đơn hàng này đối với công xưởng của chúng ta mà nói không tính là gì, lại không nghĩ đến lúc nhận đơn hàng này, công xưởng còn tồn đọng bao nhiêu đơn hàng, nên tính đi tính lại cho dù Lãng Dật cho chúng ta thêm 7 ngày, cũng không đủ.”
Bùi Huy cau mày thành hình chữ xuyên: “Nhưng chú Phương, rõ ràng ông ấy nói là có thể….”
“Đây chính là mục đích thứ hai của ông ta, chỉ cần công xưởng không giao kịp hàng, Bùi thị sẽ phải bồi thường, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho khoa học kỹ thuật Lãng Cật, đồng thời hình ảnh của Bùi thị cũng bị bôi nhọ, mà làm ra tất cả những chuyện này lại không tốn tý sức lực nào.”
Bùi Danh Chính nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Huy hỏi ngược lại: “Bây giờ vẫn chưa hiểu sao?”
Bùi Huy khó mà tin được: “Nhưng tại sao ông ấy phải làm như vậy?”
“Cái này phải hỏi chính ông ta.”
Bùi Danh Chính nói xong, trực tiếp đi đến sofa trong phòng làm việc ngồi xuống.
“Lão hồ ly này, lại nham hiểm xảo quyệt như vậy! Bây giờ tôi phải đi hỏi cho ra nhẽ!”
Bùi Huy tức giận, vội vã rời đi.
Đường Nhật Khanh thấy vậy, liền vội vàng chặn ở cửa: “Bây giờ đi chỉ rút dây động rừng mà thôi, hơn nữa anh không có bằng chứng, chứng minh kiểu gì!”
Bước chân của Bùi Huy dừng lại, vẫn tức giận: “Bùi thị xem ông ta là cánh tay đắc lực của ba, tiền lương và lợi ích đều là tốt nhất, tại sao ông ta lại còn làm như vậy!”
Nhìn Bùi Huy đã không còn kiên nhẫn, Bùi Danh Chính cau mày, sau một lúc, anh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có một kế hoạch, bây giờ không thể rút dây động rừng.”
Bùi Huy nghe xong, lấy lại tinh thần: “Kế hoạch gì?”
Bùi Danh Chính ngước mắt lên nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu, mới lạnh lùng lên tiếng: “Có một chuyện, cần cậu đi làm….”
Bộ phận quan hệ của Bùi thị tốc độ làm việc rất nhanh, rất nhanh đã loại bỏ đầu đề của tin tức, cho dù như vậy, đối với chuyện này sức nóng vẫn không quy yếu, hơn nữa chuyện cho đến bây giờ, đã hơn nửa ngày, không ít người đã biết, thậm chí đã loại bỏ tin tức, nhưng ảnh hưởng cũng rất lớn.
Đường Nhật Khanh ở trong công ty, vô duyên vô cớ cũng có thể thu hút không ít ánh mắt phức tạp của đồng nghiệp, trong lòng cô rất rõ, ban đầu trong công ty một số tin đồn liên quan đến cô và Bùi Danh Chính, bây giờ chuyện của cô và Bùi Danh Chính ở quán bar lộ ra, chẳng khác nào là xác thực chuyện này.
Công việc trong văn phòng vẫn chưa hoàn thành, điện thoại không ngừng kêu lên, Đường Nhật Khanh bận đến mức sứt đầu mẻ chán, nhưng trong lúc này điện thoại của mẹ Đường lại gọi đến.
Điện thoại không ngừng rung, Đường Nhật Khanh liếc nhìn, thấy tên của mẹ Đường hiện trên màn hình gọi đến, trong lòng cô lo lắng, vội vàng nhận điện thoại.
“Alo, mẹ, chuyện gì vậy?”
“Khanh, mẹ đang ở dưới công ty, con xuống đây một chuyến đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giọng nói của mẹ Đường rất nghiêm túc, nghe thấy thế trong lòng chấn động và lo lắng.
Xem ra, có lẽ ba mẹ đã nhìn thấy những tin tức trên điện thoại.
“Vâng, mẹ đợi con một chút, con sẽ lập tức đi xuống.”
Cup điện thoại, Đường Nhật Khanh đặt công việc trong tay xuống, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi xuống tầng, cô vừa đi đến cửa phòng, Hồ Như Nguyệt đi ra từ phòng làm việc của cô ta, vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Tài liệu này cần được tổng giám đốc Bùi ký gấp, bây giờ tôi phải sửa hợp đồng lúc nãy, cô tìm những tài liệu liên quan cần thiết cùng đưa đi.”
Không đợi Đường Nhật Khanh đồng ý, Hồ Như Nguyệt đã đem những tài liệu trong tay trực tiếp nhét vào trong tay cô, quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của cô biến mất, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sau, nhìn xuống tài liệu, chỉ có thể quay lại văn phòng trước để tìm những tài liệu liên quan.
…….
Bất giác đã qua mười phút, mẹ Đường ngồi trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh, đợi trái đợi phải, vẫn không thấy Đường Nhật Khanh đâu.
Mẹ Đường lập tức lo lắng, nhìn thời gian, đúng thời gian tan làm, bà đứng dậy, bước vào trong.
Phương Lộ và mấy đồng nghiệp cùng đi thang máy xuống, đang đi về phía cửa đột nhiên bị người khác gọi lại: “Cô gái, tôi hỏi một chút, mọi người đều là nhân viên của Bùi thị phải không?”
Phương Lộ nhìn một cách chăm chú, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt ăn mặc trang điểm không tồi, khẽ mỉm cười: “Dì, đây là tòa nhà văn phòng trụ sở chính của Bùi thị, chúng cháu đều từ bên trong đi ra, đương nhiên là nhân viên của Bùi thị rồi!”
Mẹ Đường khẽ cười: “Các cháu có biết Đường Nhật Khanh không? Dì là mẹ của con bé, có chuyện đến tìm con bé, nhưng nửa ngày rồi vẫn chưa thấy con bé xuống.”
Phương Lộ nghe thấy vậy, vẻ mặt liền thay đổi, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mẹ Đường, cười như không cười lên tiếng: “Hóa ra dì là mẹ của Đường Nhật Khanh.”
Mẹ Đường khẽ gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Phương Lộ nói: “Ai mà không biết Đường Nhật Khanh chứ, đừng nói người của công ty bọn cháu, cho dù tùy ý kéo một người lại để hỏi, chỉ sợ ai cũng biết Đường Nhật Khanh là ai.”
Câu nói của cô ta có hàm ý khác, vừa nói xong, liền nhìn sang mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh, đối mặt với bọn họ mỉm cười.
Mẹ Đường không ngốc, đương nhiên nghe ra được lời nói tốt xấu, bà nhướng mày, lên tiếng hỏi: “Vậy những tin tức đó là thật sao?”
Trong đôi mắt Phương Lệ lóe lên một sự nhạo báng, lạnh lùng lên tiếng: “Đương nhiên là thật rồi, dì vẫn không biết đi, con gái dì ở trong công ty thường lôi lôi kéo kéo với tổng giám đốc Bùi, trong công ty ai mà không biết?”