CHƯƠNG 154: GẶP TIÊU NHẠC PHI.
Đường Nhật Khanh sững người, nhìn Bùi Danh Chính ngạc nhiên, sau vài giây cô cũng hiểu ý là gì.
Dù sao cô cũng đã từng có mối quan hệ với Bùi Duy, bây giờ thấy anh ta chịu trách nhiệm với người phụ nữ khác đến mức như vậy cô cũng thấy thật kỳ lạ.
Nhưng từ lâu cô đã chẳng có chút hoài niệm nào về Bùi Duy.
Cô nhìn Bùi Danh Chính với vẻ mặt nghiêm túc: “Đối với Bùi Duy, em đã buông tay rồi, nếu em vẫn là em của quá khứ, chỉ e là em vẫn còn bận tâm, nhưng bây giờ, khi đã trải qua quá nhiều chuyện, em đã thấy rõ từ lâu, anh ấy không đáng để nhớ nhung.”
Cô khẽ dừng lại, đối mặt với con ngươi sâu thẳm của người đàn ông trong bóng tối, trái tim cô run lên: “Có người còn tốt hơn anh ấy hàng vạn lần.”
Bùi Danh Chính dừng lại, ngay lập tức hiểu ý nghĩa của những lời cô nói, anh nhướng mày, nhếch khóe môi, âm thanh bất giác nhẹ hơn rất nhiều: “Đấy là ai?”
Đường Nhật Khanh cười thầm, ngại ngùng không chịu nói tên, cô rời mắt sang cửa sổ, khẽ thì thầm: “Anh ấy biết đấy.”
Nhìn khuôn mặt kiêu hãnh của người phụ nữ, Bùi Danh Chính không vui, đưa tay kéo cô vào vòng tay mình, cúi đầu khẽ hỏi: “Nói cho anh biết tên của anh ấy.”
Đường Nhật Khanh cười thầm, nhưng từ chối nói, để anh phải đoán, tại sao cô phải nói với anh chuyện này chứ, thế thì quá đơn giản, không thú vị gì cả.
Đột nhiên, có một sự mềm mại đặt nhẹ lên trán cô, như thể bị một thứ gì đó đánh dấu chủ quyền, nóng ấm, tê liệt, khiến cô bất tri bất giác mặt đỏ tim run.
Cô hít một hơi thật sâu, sợ người đàn ông nói điều gì đó khiến cô ngại ngùng, cô chỉ đơn giản là đảo khách thành chủ, chủ động nói: “Vừa rồi em ăn không có no.”
Bùi Danh Chính nghe những lời đó, nhìn chằm chằm vào nụ cười mỉm của cô: “Anh cũng không no.”
Đường Nhật Khanh do dự một lát: “Vậy… đợi một lát em nấu mì cho anh ăn nhé?”
Bùi Danh Chính câu ngón tay lên, nhẹ nhàng xoắn tóc cô: “Vẫn không thể no đâu.”
“Vậy nên làm gì đây?” Đường Nhật Khanh cau mày, muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy ý vị của anh, cô hiểu ý anh rồi.
“Anh…” Cô bị nghẹn họng, không thể nói điều gì khác nữa.
“Anh làm sao?” Bàn tay trên eo nhỏ của cô đột ngột siết chặt, anh cúi đầu, xoa nhẹ dái tai cô, khàn giọng nói: “Muốn ăn em.”
Cơ thể của Đường Nhật Khanh thì nóng còn mặt cô thì đỏ lên, cô sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt anh.
Dường như tối nay cô lại đau khổ nữa rồi...
Ngày hôm sau, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Bởi vì Bùi Danh Chính đã tiếp quản các dự án của Bùi Duy, sáng sớm sau khi đi đến cuộc họp, họ đã chạy ra ngoài để theo dõi tiến độ của dự án, cho đến gần trưa mới trở về.
Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đã hẹn nhau ở nhà ăn của nhân viên để ăn cơm, ngay khi cô vừa ngồi xuống chuẩn bị có một bữa ăn ngon, liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gần bàn.
Là Trương Trì, anh đang cúi đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn cô, Đường Nhật Khanh dường như đoán được điều gì đó trong lòng anh, không tự chủ mà ăn nhanh hơn.
Giang Vãn Vãn cắn một miếng lớn thịt lợn om, tiếp cận cô, nói: “Nhật Khanh, gần đây có tin đồn về phó chủ tịch Bùi và minh tinh Chương Tú Tú trên Internet, cô nói đó có phải là sự thật không?”
Đường Nhật Khanh nhìn lên, nhìn cô ấy mà không nhịn được cười, nói đùa: “Tôi nào biết đâu, muốn ăn ngon miệng thì bỏ qua chuyện này đi! Tin đồn cả thôi!”
“Tôi chỉ tò mò thôi mà! Những ngày này dường như tôi không thấy phó chủ tịch Bùi đâu cả…” Giang Vãn Vãn nói cẩn thận, thậm chí không nhận thấy đột nhiên có nhiều người ở gần đó.
Thấy Phương Lộ, sắc mặt của Đường Nhật Khanh thay đổi, cô vừa muốn nhắc nhở Giang Vãn Vãn im lặng, nhưng ai biết được, Phương Lộ đã chế nhạo: “Hừ! Cô còn nói tôi lắm lời, thư ký Đường, tôi nghe tất cả những gì hai người vừa nói rồi nhé!”
Cô nói, trực tiếp đặt đôi đũa trên tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh với vẻ mặt tội nghiệp.
Giang Vãn Vãn đã lấy lại tinh thần, không thể không bênh vực kẻ yếu: “Nhật Khanh không có nói gì cả, chỉ có tôi vừa nói thôi, cô ấy đã nói gì chứ?”
Phương Lộ trợn tròn mắt, thậm chí không đặt cô ấy vào mắt, cô ta liếc nhìn Đường Nhật Khanh, nói có chủ ý: “Không phải cô đã bị phó chủ tịch Bùi của chúng tôi bỏ rơi rồi sao? Nói những điều này sau lưng người ta thì thú vị lắm sao?”
Giọng cô không nhỏ, nên rất dễ thu hút mọi người xung quanh, Đường Nhật Khanh hít sâu, nhìn thẳng vào cô ta: “Thư ký Phương, tôi đâu có nói những lời này, xin đừng nói những lời lung tung thế chứ.”
Phương Lộ cười khẩy, quét mắt xung quanh: “Tôi nói chuyện lung tung? Ai có thể chứng minh!”
Đường Nhật Khanh cau mày, chuẩn bị nói, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh cô: “Tôi có thể chứng minh vừa rồi cô ấy không có nói điều đó.”
Đường Nhật Khanh nhìn xung quanh, thấy Trương Trì đang đứng một bên, cầm một chiếc đĩa trống trong tay, đột nhiên, mặt Phương Lộ chìm xuống, những người xem náo nhiệt cũng lặng lẽ hơn, không khí có chút ngượng nghịu.
Trương Trì không nán lại lâu, cầm cái đĩa bỏ đi, Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, cúi đầu xuống tăng tốc bữa ăn.
Phương Lộ bị người khác nghi ngờ, sắc mặt của cô ta chuyển sang đỏ, cô bê đĩa của mình lên đi sang phía bên kia.
Đường Nhật Khanh nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình, tìm một cái cớ tách khỏi Giang Vãn Vãn, nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn.
Vừa nãy khi cô nhìn thấy Trương Trì, cô biết anh có gì đó muốn nói với cô, quả nhiên là như thế, đi không quá xa nhà hàng, cô đã thấy Trương Trì bên ban công cạnh chỗ mình.
Cô bước tới, thì thầm: “Có phải là về Tiêu Nhạc Phi không?”
Trương Trì trả lời: “Ban ngày anh ấy không rảnh, ban đêm anh ấy phải xã giao ở khách sạn Emperor Grand, anh ấy nói anh ấy có thể dành thời gian gặp mặt lúc 80, chỉ cần tìm người phục vụ rồi báo cáo tên của mình là được.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu rồi bước đi.
Trương Trì gọi cô: “Thư ký Đường, công việc của tôi ở Bùi thị…”
Đường Nhật Khanh nói nghiêm túc: “Chỉ cần anh không có liên quan đến Tiêu thị, anh vẫn có thể ở lại Bùi thị, nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không bảo vệ được anh đâu.”
“Hiểu rồi.” Trương Trì nghe lời, gật đầu.
Ban đêm sau tan làm, Đường Nhật Khanh tăng ca thêm đến bảy giờ, nhìn thấy không còn bao nhiêu thời gian nữa, cô mới đóng gói đồ rời công ty.
Cô quyết định sẽ gặp Tiêu Nhạc Phi một lúc để xem giọng điệu của anh ta thế nào, ngay lúc này anh ta mà còn dám làm bừa bộn, thì không chắc sau này anh ta sẽ làm nên trò trống gì.
Tại khách sạn Emperor, Đường Nhật Khanh đến quầy lễ tân và hỏi tên Tiêu Nhạc Phi, người phục vụ lập tức chú ý mà đưa cô đến thang máy.
Trên tầng tám, cửa thang máy mở ra, Đường Nhật Khanh đi theo người phục vụ đến cửa phòng, trước khi người phục vụ chuẩn bị đẩy cửa, cô nói: “Còn ai khác trong phòng ngoài Tiêu Nhạc Phi sao?”
“Vâng.”
Đường Nhật Khanh do dự một lúc, nếu cứ thế mà đi thẳng vào và đối mặt với rất nhiều người, chỉ e là không có cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Tiêu Nhạc Phi, sẽ tốt hơn nếu gọi Tiêu Nhạc Phi ra ngoài nói chuyện cho ra lẽ.
“Vậy tôi sẽ đợi ở ngoài cửa, làm ơn đi vào giúp tôi gọi người.”
Người phục vụ đồng ý, đẩy cửa vào phòng, Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, cánh cửa căn phòng mở ra, Tiêu Nhạc Phi bước ra, nheo mắt nhìn Đường Nhật Khanh ở ngoài cửa.
Anh bước tới, cười hỏi: “Cô Đường đến đây rồi, tại sao không vào chào hỏi với mọi người?”
Nhìn thấy cô anh không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Đường Nhật Khanh mỉm cười lịch sự với anh: “Tiêu tổng, tôi đến đây tìm anh.”
Tiêu Nhạc Phi bước về phía trước, ánh mắt cười phức tạp: “Ồ? Không biết cô Đường đến tìm tôi làm gì?”
Đường Nhật Khanh không sợ, nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi: “Tiêu tổng biết Trương Trì sao?”