Sáng hôm sau
Sau khi Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính họp xong thì có người đến gõ cửa phòng cô.
Giang Vãn Vãn đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Nhật Khanh, lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Nhật Khanh, tôi hỏi được rồi!”
Cô nhanh chóng đi về phía trước, đến bên người Đường Nhật Khanh, ép giọng thấp lại nói: “Tôi đi hỏi thăm một vòng, thật sự hỏi được những lời đó truyền ra từ miệng ai!”
“Ai?” Đường Nhật Khanh có chút căng thẳng.
Sắc mặt Giang Vãn Vãn nặng nề: “Chính là người bên cạnh cô.”
“Hồ Nguyệt Như?”
Trong đầu Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ tới cô ta, ai biết Giang Vãn Vãn lại lắc đầu: “Không đúng, là hai trợ lý thực tập của giám đốc các cô.”
“Họ?” Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày.
Hai trợ lý thực tập đó, cô biết, tuổi không lớn, lại rất hoạt bát, nhưng trong ngày thường cô cũng không ngược đãi họ, sao họ lại muốn nói xấu sau lưng cô?
“Hơn nữa, tôi hỏi thăm được chính là bọn họ nói tận mắt nhìn thấy cậu kéo kéo nắm nắm với giám đốc Bùi, vì họ là người của phòng giám đốc nên mọi người đều tin.”
Đường Nhật Khanh hít thở sâu, gật gật đầu với Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tôi biết rồi, chuyện lần thật thật cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì! Nhật Khanh, sau này có chuyện gì cần mình giúp đỡ, nhất định phải nói cho mình biết, mình sẽ luôn đứng về phía cậu!”
Đường Nhật Khanh trong lòng ấm áp, ngước mắt nhìn Giang Vãn Vãn, cười gật đầu với cô.
Thời gian nghỉ trưa, Đường Nhật Khanh lấy vài ly trà sữa trực tiếp đi đến phòng trà nước.
Phòng trà nước cho nhân viên trong văn phòng giám đốc mặc dù không sang trọng bằng phòng trà nước của Bùi Danh Chính nhưng tất cả đồ dùng đều đầy đủ, còn có sofa có thể cho họ nghỉ ngơi, Đường Nhật Khanh biết giờ nghỉ trưa trợ lý thực tập thường nghỉ ngơi ở đó.
Lúc Đường Nhật Khanh tới, trợ lý Tiểu Trương và Tiểu Trần đang ở đó, họ nhìn thấy Đường Nhật Khanh, lập tức đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc vài phần: “Đường…thư ký Đường, sao chị lại đến đây?”
Trên mặt Đường Nhật Khanh mang theo nụ cười, nửa cười mở miệng: “Sao nhìn thấy tôi lại nghiêm túc như vậy?”
Tiểu Trương và Tiểu Trần nhìn nhau, cười cười, không nói gì.
Đường Nhật Khanh đặt ly trà sữa trong tay lên bàn, cười nói: “Mấy ngày nay công việc trong công ty khá bận, hai người đều vất vả rồi, mời hai người uống trà sữa.”
Mắt Tiểu Trương và Tiểu Trần sáng lên, vội nói cảm ơn: “Cảm ơn thư ký Đường.”
Đường Nhật Khanh lắc lắc tay, trực tiếp ngồi xuống đối diện họ: “Mấy ngày nay cực một chút, nếu biểu hiện tốt sẽ có tiền thưởng.”
Họ nghe liền gật đầu.
Đường Nhật Khanh thấy thời cơ tới, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, có một chuyện tôi muốn hỏi hai người một chút.”
Tiểu Trương nghe vội nói: “Thư ký Đường, có chuyện gì?”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, không nhanh không chậm nói: “Gần đây ở công ty tôi nghe nói một số tin đồn về tôi, hai người có biết không?”
Họ vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn nhau, không tự nhiên.
Tiểu Trần lắc lắc đầu, run rẩy mở miệng: “Chúng tôi...không biết.”
Đường Nhật Khanh cười cười, hỏi lại một câu: “Thật sự không biết sao?”
Tiểu Trưởng hoảng loạn, đột nhiên không tự tin, vội cúi đầu nói: “Thư ký Đường...chuyện này là chúng tôi không đúng...hôm đó chúng tôi nhìn thấy chị và giám đốc Bùi ở cửa văn phòng...cho nên nhanh miệng nói ra.”
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới họ thừa nhận rất nhanh, cô hít sâu, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Hai người nhìn thấy gì?”
TIểu Trần nhanh chóng liếc cô một cái: “Chúng tôi nhìn thấy giám đốc Bùi kéo chị vào văn phòng...”
Đường Nhật Khanh nghe xong không nói gì nữa.
Tiểu Trương và Tiểu Trần nhìn cô nửa ngày cũng không nói gì, càng hoảng loạn: “Xin lỗi...thư ký Đường, chúng tôi không nên nói bậy, chúng tôi đảm bảo lần sau tuyệt đối không nói bậy nữa...”
“Đúng đúng đúng, thư ký Đường, chị tuyệt đối đừng nói chuyện này cho giám đốc Bùi...”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh nghiêm túc thêm mấy phần, nhìn họ, giọng nặng nề hơn: “Giám đốc Bùi ghét nhất là người sau lưng buôn chuyện, lần này tôi có thể không tính toán với hai người, nhưng lần sau, lúc hai người muốn nói những lời này, thì nên suy nghĩ kỹ trước.”
Tiểu Trương, Tiểu Trần nghe xong gật đầu liên tục: “Thư ký Đường, chuyện lần này xin lỗi chị, chúng tôi nhớ rồi.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, sau đó đứng dậy, phân phó: “Hai người nghỉ ngơi thật tốt, làm việc thật tốt, tôi đi trước.”
Thấy họ liên tục gật đầu, Đường Nhật Khanh nhanh chóng rời khỏi phòng trà nước.
Hai trợ lý thực tập này, đến công ty không lâu, có lúc khái niệm đúng sai rõ ràng, cô không muốn việc nhỏ xé ra to, vì vậy không bằng xử lý ổn thỏa.
Đem sự việc làm rõ lần này cũng là trước mặt cho họ một cơ hội, nếu họ thông minh sẽ biết lần tới nên nói gì.
Hơn nữa hiện tại Bùi Danh Chính rất bận rộn, cô cũng không muốn vì việc nhỏ mà làm phiền anh.
Đường Nhật Khanh bận rộn làm công việc, định mang tài liệu tới văn phòng Bùi Danh Chính, vừa đi đến cửa, thì vừa lúc Trương Phó từ trong đi ra. Sắc mặt Trương Phó do dự, nhìn thấy cô, giống như muốn nói gì đó, lại nhịn lại.
Đường Nhật Khanh chủ động dừng bước, nhẹ giọng hỏi thăm: “Trợ lý Trương, có chuyện gì sao?”
Trương Phó dừng một lát, nhẹ giọng nói: “Vẫn luôn không thể liên lạc với phó giám đốc Bùi, tâm trạng giám đốc không tốt, cơm trưa còn chưa ăn.”
Cô nhướng mày, còn chưa kịp nói đã nghe anh ta nói: “Thư ký Đường, cô khuyên anh ấy một chút đi, anh ấy luôn nghe lời cô.”
Đường Nhật Khanh sững lại, sau đó gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Nói xong, cô đi đến cửa phòng, gõ cửa, đẩy ra đi vào.
Bùi Danh Chính ngồi trước bàn làm việc, đang gọi điện thoại, giọng anh nặng nề: “Anh đi làm theo lời tôi nói trước, có vấn đề gì thì lập tức báo cáo cho tôi.”
Anh ngước mắt, nhìn thấy Bùi Nhật Khanh, lại bổ sung thêm một câu: “Cứ như vậy trước đi.”
Anh cúp điện thoại, đau đầu ấn ấn thái dương, Đường Nhật Khanh đi tới, nhìn thấy trên bàn toàn làm giấy tờ, còn có hộp cơm trưa còn chưa mở, tâm trạng nặng nề.
Cô đặt giấy tờ xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao không ăn cơm?”
Bùi Danh Chính không nói, chỉ giơ tay lấy tập giấy tờ anh vừa đặt xuống, mở ra.
Đường Nhật Khanh thấy vậy, trực tiếp đi nhanh về phía trước, giơ tay đè lại giấy tờ, cô nhướn mày, giọng nghiêm túc hơn: “Ăn cơm trước đã.”
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn cô, do dự vài giây, sau đó giơ tay lấy hộp cơm, mở bao, cầm đũa.
“Bây giờ, cả Bùi thị đều cần anh, anh không thể gục ngã, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt, hiệu suất công việc mới cao, biết không?”
Giọng Đường Nhật Khanh mềm mại, giống như dỗ em bé, Bùi Danh Chính đột nhiên cảm thấy phiền não vơi đi rất nhiều, anh hít sâu, nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ gật đầu.
Đường Nhật Khanh ngồi xuống đối diện anh, tiện tay mở giấy tờ trên bàn, ánh mắt bất giác nhìn lên phía trên một bức thư.
Phía trên viết ba chữ lớn: “Thư từ chức.”
Đường Nhật Khanh nhất thời tò mò, giơ tay lấy lại xem.
Tổ trưởng phòng kỹ thuật chủ động nộp đơn từ chức, xem nội dung là biết đây là bản mẫu thư từ chức được lấy đại trên mạng.
Đường Nhật Khanh có chút tò mò, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính: “Đãi ngộ lương của tổ trường phòng kỹ thuật không tệ, sao lại muốn từ chức?”
Động tác ăn cơm của Bùi Danh Chính dừng lại một chút: “Không rõ, nhưng tạm thời không phê duyệt, hiện tại đang có hạng mục mới tiến hành, anh ta là chủ lực của hạng mục, nhất định không thể đi.”
Đường Nhật Khanh hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Bùi Danh Chính nói một câu nhàn nhạt: “Bác bỏ trước, đợi tôi rảnh sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ta, hỏi anh ta rốt cuộc là nguyên nhân gì. Nếu anh ta muốn tăng lương, thì đáp ứng yêu cầu của anh ta.”