CHƯƠNG 166: NHÌN BÙI DANH CHÍNH!
Thấy anh phối hộp, Đường Nhật Khanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn hai cô gái kia cười cười, cúi đầu tiếp tụp nhìn vòng tay, ánh sáng ấm áp, vừa nhìn thì xác thật giống phỉ thủy thiên nhiên giá trị cao, nhưng lại che giấu mánh khóe mà người thường không dễ phát hiện.
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn cô gái tên Tiểu Mỹ, cười cười: “Vòng này là phỉ thúy.”
Tiểu Mỹ vừa nghe lập tức cười.
Sau đó, cô lại bình tĩnh nói: “Chi là, không phải phỉ thúy thiên nhiên.”
Biểu cảm trên mặt Tiểu Mỹ cứng đờ: “Cô...cô có gì chứng minh?”
Đường Nhật Khanh tiện tay nhìn vòng tay, ước chừng trọng lượng, mở miệng giải thích: “Vòng này của cô xác thực là phỉ thúy, chỉ là không phải hàng loại A, hàng loại A là phỉ thúy thiên nhiên, loại của cô là hàng đã qua xử lý, đã tẩy rửa tạp chất trong phỉ thúy, xong tiến hành dán lại, thuộc hàng loại B, giá trị thì không bằng hàng loại A.”
“Vậy...vậy vòng này của tôi có thể giá trị bao nhiêu tiền?”
“Cái này tôi đoán không chắc, cô có thể tìm chuyên gia đánh giá một chút, nhưng tôi có thể khẳng định, cái này tuyệt đối không phải phỉ thúy thiên nhiên.”
Đường Nhật Khanh cười cười, trả vòng tay cho cô ta.
Sắc mặt Tiểu Mỹ khó coi, hừ lạnh: “Lão gia Lâm này, không phải thì không phải, làm gì lừa tôi!”
Cô gái váy ngắn khuyên: “Tóm lại kiểm chứng thì trong lòng chúng ta cũng biết rồi, cũng nên cảm ơn cô gái này.”
Nghe cô ấy nói vậy, Tiểu Mỹ mới nhớ tới Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính đứng bên cạnh, cô do dự một lát, gật gật đầu với Đường Nhật Khanh: “Cảm ơn cô.”
Đường
Thấy họ muốn quẹt thẻ vào cửa, Đường Nhật Khanh liền mở miệng gọi họ lại: “Đợi chút, hai người có thể giúp tôi một chút không?”
Tiểu Mỹ dừng bước, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: “Chuyện gì?”
Đường Nhật Khanh giơ tay kéo Bùi Danh Chính: “Tôi và bạn trai lúc nãy có chuyện đi một chuyến, hiện tại chúng tôi không thể vào, ông chủ của chúng tôi còn đang đợi, có thể cho chúng tôi cùng hai người đi lên không?”
Tiểu Mỹ do dự một chút, gật gật đầu: “Có thể, hai người đi cùng chúng tôi đi.”
Nói xong, cô ấy lấy thẻ ra, quét ở chỗ cảm ứng, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính đứng phía sau họ, đi qua cửa cảm ứng.
Thấy hai người Tiểu Mỹ đi phía bên trái, Đường Nhật Khanh liền kéo Bùi Danh Chính đi hướng khác, đợi họ vào phòng bao, Đường Nhật Khanh mới thả lỏng.
Cô hồi hộp vỗ vỗ ngực, vô tình ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy Bùi Danh Chính đang nhìn cô.
Anh thật sự không nghĩ tới, người phụ nữ này lại có cách, giúp người ta trước, rồi kêu người ta giúp mình, thuận lý thành chương,nước chảy thành sông.
Nhìn thấy ánh mắt Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh sững sờ nửa giây, sau đó ép giọng hỏi: “Anh có biết phòng bao của giám đốc Vương ở đâu không?”
Tầng này có hai mươi phòng bao, họ không thể đi tìm từng cái, hơn nữa, lúc nói chuyện với cậu nhân viên pha chế, cậu ta hình như có nhắc tới phòng bao của Vương Côn.
“Là phòng số sáu.” Bùi Danh Chính nói, quay đầu nhìn bảng số phòng của phòng bao bên cạnh.
“Ở bên này.” Đường Nhật Khanh đi bên cạnh Bùi Danh Chính, hai người từ từ đi về phía trước, mắt thấy sắp đến phòng bao số sáu, đột nhiên “rắc”
Đường Nhật Khanh căng thẳng, dừng bước chân, nhìn thấy nhân viên đẩy xe ra, cô thừa cơ đi về phía trước, lướt mắt nhìn nhanh bên trong phòng.
Vương Côn ngồi ở chính giữa sofa, đang uống rượu nói chuyện với người bên cạnh, mà lúc Đường Nhật Khanh nhìn rõ người bên cạnh ông ta, lại kinh ngạc.
Không đợi cô phản ứng lại, cửa đã bị nhân viên đóng lại, Bùi Danh Chính kéo cô đi về phía trước như không có chuyện gì.
Đợi nhân viên đi xa, Bùi Danh Chính mới quay đầu lại, nhìn cô hỏi: “Cô sao vậy?”
Đường Nhật Khanh hít sâu, nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy thật cẩn thận, sau khi xác nhận không phải mình hoa mắt, cô ngước mắt, có chút kỳ quái nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy Vương Côn rồi, hơn nữa tôi còn nhìn thấy người bên cạnh ông ta, là Phương Vĩnh Thành.”
Bùi Danh Chính nghe, nhăn mày, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc.
Vương Côn ngay cả anh cũng không chịu gặp, sao lại bằng lòng gặp Phương Vĩnh Thành, hơn nữa, anh chưa từng nghe Phương Vĩnh Thành nhắc tới chuyện này.
“Cô có chắc chắn không?” Bùi Danh Chính hỏi lại lần nữa.
Đường Nhật Khanh nghiêm túc gật đầu, mặc dù chỉ chốc lát, nhưng cô nhìn rất rõ ràng, người ngồi bên cạnh Vương Côn, uống rượu nói chuyện với ông ta chắc chắn là Phương Vĩnh Thành, tuyệt đối không sai!
Họ đứng ở hành lang, nhìn lẫn nhau, hai bên đều không nói chuyện.
Xem ra, sự việc thật sự không đơn giản.
Đường Nhật Khanh hít sâu, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ phó giám đốc Phương và giám đốc Vương quan hệ riêng tư rất tốt? Nếu không sao giám đốc Vương lại gặp phó giám đốc Phương ở nơi ông ta thường tới?”
Câu này của cô, đã nhắc nhở Bùi Danh Chính, Vương Côn đi tới nơi này, nhất định đều là dẫn bạn bè tốt của ông ta tới...
Đột nhiên, cửa phòng bao số sáu bị đẩy ra
Toàn bộ ở đây đều là phòng bao chuyên dụng, họ không có chỗ trốn, Bùi Danh Chính ngước mắt, nhìn thấy phòng chứa đồ nhỏ bên cạnh, không hề do dự, kéo Đường Nhật Khanh vào ngay lập tức.
Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa làm rõ mối quan hệ của Phương Vĩnh Thành và Vương Côn, nhất định không thể bại lộ hành tung của mình trước.
Trong phòng chứa đồ tối đen, bên trong chất đấy đồ tạp vụ, vốn không có nơi để đứng, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng đóng cửa, bóng tối bao trùm Đường Nhật Khanh, đè thấp giọng phân phó: “Đừng nói chuyện, chúng ta trước tiên núp một chút.”
Đường Nhật Khanh biết ý, lập tức nghe theo im lặng.
Bùi Danh Chính lại gần vị trí cửa, có thể nghe được tiếng bước chân bên ngoài, tiếng bước chân tới gần đây, cùng với giọng nam trầm thấp.
Nghe thấy giọng nói ngoài cửa, Đường Nhật Khanh khựng lại, cô nhận ra, chình lá giọng của Phương Vĩnh Thành!
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, trong hoàn cảnh u ám đối diện ánh mắt với Bùi Danh Chính, hai người ngầm hiểu, đều không nói chuyện, bất giác ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn.
Phương Vĩnh Thành đứng ngoài cửa phòng chứa đồ, ông ta như đang nghe điện thoại, nửa ngày đều không có tiếng động, lại lát sau, giọng ông ta mới vang lên lần nữa: “Ai kêu anh chỉ nhìn Bùi Duy? Hành tung của Bùi Danh Chính cũng phải báo cáo cho tôi, có hiểu không! Hiên tại đang là thời kỳ mấu chốt, không thể có chút sai lầm nào!”
Giọng ông ta ép trầm thấp, chỉ sợ người cách hai mét không nghe được ông ta nói gì, nhưng Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh chỉ cách ông ta một cánh cửa, có thể nghe rõ ràng giọng ông ta.
Cả trái tim Đường Nhật Khanh đang treo ở cuống họng, sợ Phương Vĩnh Thành đẩy cửa ra.
“Cứ vậy đi.”
Giọng người đàn ông truyền tới từ ngoài cửa, chốc lát sau, tiếng bước chân đã đi xa.
Đường Nhật Khanh thở phào một hơi, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, nhưng ánh đèn âm u, cô nhìn không rõ cảm xúc trong mắt anh.
Không thể nghi ngờ là Phương Vĩnh Thành phái cấp dưới nhìn Bùi Danh Chính và Bùi Duy, nói rõ ông ta đang lên kế hoạch làm gì đó.
Đường Nhật Khanh thử hỏi: “Chúng ta đi trước đi?”
Bùi Danh Chính khựng lại vài giây, nhíu mày, nhìn Đường Nhật Khanh muốn đẩy cửa ra, anh trực tiếp giơ tay, ôm chặt cô vào lòng.
Anh trầm giọng mở miệng: “Đợi chút, bên ngoài có người!”