CHƯƠNG 160: TÌNH NHÂN VÀ KIM CHỦ
Đường Nhật Khanh dừng bước, nghe thấy ngữ khí của người đàn ông có ý chất vấn, cô hơi nhíu mày, quay người lại, trầm giọng hỏi: “Thế nào?”
Bùi Danh Chính buông văn kiện trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Tôi muốn biết cô hôm nay đã đi đâu.”
Đường Nhật Khanh mệt mỏi nói: “Có thể để hôm khác rồi nói không, tôi hôm nay thật sự rất mệt.”
Vốn đã vì chuyện của mẹ mà tâm trạng của cô cực kỳ tệ, hiện nay lại mắc mưa, đối với chuyện ngày hôm nay càng không muốn nói nhiều, nhưng cứ vào lúc này Bùi Danh Chính cứ muốn chất vấn.
Cô nói xong bèn quay người định đi lên lầu.
“Đường Nhật Khanh.” Bùi Danh Chính thấy bóng lưng của cô thì liền phát hỏa: “Cô thật sự tưởng rằng tôi không biết cô đã đi đâu gặp ai sao!”
Đường Nhật Khanh nghe thấy thế, vô nghi quay sang nhìn Bùi Danh Chính: “Anh có ý gì?”
Bùi Danh Chính tiện tay cầm cái điện thoại bên cạnh, nhấn vào một bức ảnh và đưa cho cô xem: “Cứ muốn tôi phải nói thẳng ra sao!”
Đường Nhật Khanh nhìn qua màn hình, lập tức mày nhíu chặt, bức ảnh này, là chụp trộm cô cùng Kiều Chấn! Vừa đúng lúc cô chủ động ôm Kiều Chấn!
Nháy mắt, thần kinh của cô căng lên, một cảm giác khó chịu ùa về, mở miệng chất vấn: “Anh phái người theo dõi tôi?”
Bùi Danh Chính mặt lạnh như băng, cơn tức giận đã kìm nén sắp mau chóng không chịu được nữa.
Hôm nay anh ở công ty, Trương Phó đột nhiên đến nói nhận được ảnh từ số điện thoại lạ, trong ảnh là Đường Nhật Khanh và một người đàn ông vừa từ quán cà phê đi ra, cô thậm chí còn chủ động ôm người đàn ông đó, hai người thân mật cười nói, tựa như một đôi đang yêu nhau vậy!
Buổi sáng trước khi đi ra cửa cô nói với anh là đi thăm mẹ, nhưng sự thật là giấu anh đi gặp người đàn ông khác! Anh đợi cô cả một buổi chiều, lại đợi đến tối cô mới đội mưa trở về!
Anh vừa nãy sinh ý định muốn cưng chiều cô thật nhiều, hiện nay đột nhiên phát hiện cô có nhiều thứ giấu anh như vậy!
Thấy Bùi Danh Chính không trả lời, Đường Nhật Khanh tiến đến, tức giận hỏi: “Anh tại sao phải phái người theo dõi tôi?”
Bùi Danh Chính bước tới, nắm cằm của cô, động tác không coi là nhẹ nhàng “Đường Nhật Khanh, cô có phải quên mất thân phận của cô rồi hay không?”
Thân phận?
Đường Nhật Khanh hơi ngẩn người, trái tim vốn đã lạnh một nữa giờ thì triệt để đóng băng.
Xem ra, trong mắt của Bùi Danh Chính, quan hệ của cô và anh vẫn giống như lúc bắt đầu!
Trái tim của cô giống như bị bóp nghẹt, có chút không thở nổi, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh, Đường Nhật Khanh không tự chủ nhếch mép: “Thân phận gì? Chúng ta có quan hệ gì? Tình nhân và kim chủ?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, cơn tức giận đã cố kìm nén lập tức bùng phát, anh bỏ cô ra, nghiên răng giận dữ: “Cút.”
Đường Nhật Khanh giống như bị người khác tát cho một cái, mắt đỏ bừng, cô trực tiếp quay người mau chóng chạy đi.
Thấy bóng dáng của cô biến mất, Bùi Danh Chính buồn bực một cách khó hiểu, anh quay người, bước nhanh về phía cầu thang.
Thím Trương đang ở cửa đã nhìn thấy rõ ràng, bà ta nhất thời không biết làm như nào cho tốt. Bà ta chạy đến cửa thì nhìn thấy Đường Nhật Khanh đội mưa chạy ra sân, rồi cả người trong nháy mắt bị cơn mưa to bao trùm, bà ta vội lấy ô đuổi theo.
“Cô Đường! Mau trở lại! Bây giờ bên ngoài mưa rất lớn, cô muốn đi đâu!”
Đường Nhật Khanh chạy ra đên cổng, bên tai chỉ nghe thầy tiếng mưa, mưa lớn đến mức cô không mở được mắt, nước mắt cùng nước mưa hòa lẫn với nhau...
Những lời nói của mẹ, những lời nói của Bùi Danh Chính, như ma chú vang lên bên tai khiến cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Đẩy cánh cửa sắt ra, Đường Nhật Khanh chạy ra ngoài, nhưng bốn phía đều là một mảnh đen tối, chỗ nào cũng mưa, cô chưa chạy được xa thì trượt chân, cả người bị ngã trên đất.
Tại sao, cứ lúc cô khó chịu nhất, tất cả chuyện hiểu lầm và phiền lòng thì đều xảy ra?
Đầu gối nóng rát, Đường Nhật Khanh từ từ dùng chân ôm lấy hai chân, cơ thể cuộn tròn lại.
Không lâu sau, cô nghe thấy âm thanh phía sau truyền đến: “Cô Đường! Cô vẫn ổn chứ?”
Thím Trương một tay cầm ô, một tay khác cũng cầm một cái khác, bà ta bước vội đến, đưa tay đỡ cô đứng dậy.
Thấy cô không có động tĩnh, thím Trương khuyên cô: “Cô Đường! Bên ngoài mưa lớn! Cô cùng tôi trở về đi!”
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn, nước mưa hắt lên mặt và làm mờ tầm nhìn của cô, giọng của thím Trương giống như rơi vào một lớp vải bông, cô nghe rất không thực...
Dần dần, âm thanh bên tai trở lên mơ hồ, trước mắt cô tối lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
...
“Tiên sinh, cậu đi xem thử đi, cơ thể của Đường tiểu thư rất nóng, sắc mắt trắng như tờ giấy vậy...”
Thím Trương đứng trước phòng sách của anh, cẩn thận khuyên.
Bùi Danh Chính ngồi trên ghế số pha trong phòng sách, mày hơi nhíu lại, mặt mũi lạnh như băng.
Thím Trương thấy không có ai trở lời, ngừng lại một lúc, chỉ có thể khẽ thở dài, chậm rãi rời khỏi.
Đường Nhật Khanh nằm hôm mê trên giường, thím Trương quả thật không có cách nào, chỉ có thể tự làm chủ cho Đường Nhật Khanh uống ít thuốc hạ sốt, đợi sau khi thuốc phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể của Đường Nhật Khanh mới hạ được một chút, thím Trương lúc này mới yên tâm được.
Bà ta đi đến cửa phòng sách, báo tình hình cho Bùi Danh Chính: “Tiên sinh, tôi vừa cho Đường tiểu thư uống chút thuốc, bây giờ cô ấy đã hạ sốt rồi, cậu không cần lo lắng.”
Trong phòng sách như cũ không có truyền ra một chút âm thanh gì, thím Trương lắc lắc đầu, chỉ có thể rời đi.
Bùi Danh Chính ngồi trên sô pha, chỉ mở một cái đèn bàn, ánh đèn trong phòng mờ ảo, trong đầu của anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó của Đường Nhật Khanh.
“Tình nhân và kim chủ...”
Mặc dù lúc bắt đầu bọn họ quả thật là quan hệ này, nhưng từ đầu đên giờ, anh chưa có nghĩ như vậy.
Anh giữ cô bên cạnh, thấy cô dần dần đối mặt được với các nghiệp vụ của công ty, bảo vệ cô, trước nay đều chưa từng xúc phạm cô, coi nhẹ ý tứ của cô.
Đáy lòng của Bùi Danh Chính đau nhói, giống như bị kim châm từng mũi từng mũi đâm vào, cuối cùng, anh đứng dạy, mở cửa đi ra ngoài và đi về phía phòng ngủ.
Đi đến cửa, Bùi Danh Chính bước chân khựng lại, do dự xem có nên vào hay không.
Người bảo cô cút đi là anh, hiện nay anh lại chủ động đi thăm cô...
Anh là người quyết đoán trong công việc nhưng mà lúc này lại lưỡng lự.
Bùi Danh Chính nắm chặt tay, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Trong phòng rất tối, chỉ có bật một cái đèn mờ ở gần cửa, anh đi vào, thấy cô nằm trên giường thì bất giác hơi run.
Đường Nhật Khanh yên tĩnh nằm trên giường với gương mặt tái nhợt.
Bùi Danh Chính giơ tay đặt lên chán cô, kiểm tra thử nhiệt độ của cô.
Vẫn còn chút nóng, Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, định quay người đi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến thì đột nhiên nghe thấy cô nói mớ.
“Ba...”
Bùi Danh Chính động tác đình trệ, nhìn về Đường Nhật Khanh, cơ thể cô hơi run rẩy giống như đã gặp ác mộng gì đó.
Bùi Danh Chính hơi lo, vôi đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ nhắn của cô, nhưng cô run rẩy càng lúc càng lợi hại, phát ra tiếng rên... Giống như đang khóc...
Bùi Danh Chính lưỡng lự một chút, khẽ lay cô: “Đường Nhật Khanh, tỉnh lại!”