CHƯƠNG 03: BỊ PHÓNG VIÊN CHỤP LÉN
Trời còn chưa sáng rõ, Đường Nhật Khanh đã tỉnh lại.
Người đàn ông bên cạnh vẫn còn say giấc, vẻ mặt anh đã bớt lạnh lùng, Đường Nhật Khanh nhìn đến hơi thất thần.
Hồi tưởng lại, tối qua cô đã hành động quá mức cảm tính, cũng có thể là vì liên tục mấy ngày đều xảy ra chuyện, khiến cô mất lý trí.
Bây giờ nhìn trong phòng hỗn độn, cô không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cô thu tầm mắt lại, rón rén cầm quần áo mặc vào.
Chăm chú nhìn người đàn ông trên giường, rồi nhanh chóng dứt khoát quay người rời đi.
Ngay khi cửa vừa đóng lại, người đàn ông nằm ở trên giường mở mắt ra, bắt gặp vết loang đỏ ở trên giường, ánh mắt anh trầm xuống.
Đường Nhật Khanh bước nhanh ra khỏi biệt thự, vẫy một chiếc taxi trở về.
Mẹ cô ngồi trong phòng khách, hình như cả đêm không ngủ, sắc mặt bà hơi khó coi.
"Khanh, cả đêm con không về, có chuyện gì đã xảy ra thế?"
Mấy ngày nay Đường Nhật Khanh sợ nhất chính là nghe thấy câu hỏi này, nhưng cũng không thể trách mẹ được. Trước khi kết hôn với ba, mẹ cô là cô tiểu thư xinh xắn mười ngón tay không phải đụng nước, giờ nhà họ Đường lưu lạc tới bước đường này, ai cũng không chịu được.
Cô thu lại suy nghĩ, mỉm cười: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ có cách."
"Thật sao?" Mẹ cô sửng sốt, ánh mắt sáng lên: "Có phải Bùi Duy đã đồng ý giúp con rồi hay không?"
Đường Nhật Khanh lắc đầu: "Không phải, không liên quan tới anh ta."
"Không phải nó? Vậy cách mà con nói là cái gì, Khanh, tối qua không phải con đi với nó sao, trên cổ con toàn là những dấu vết kia... "
Lòng Đường Nhật Khanh run lên, theo bản năng che đi những dấu hôn hỗn loạn trên cổ, dời chủ đề: "Mẹ, không phải tối qua mẹ không ngủ sao? Những việc này con sẽ xử lý tốt, mẹ đi nghỉ sớm đi. Lát nữa ăn sáng xong, con còn phải đến công ty, khi trở về con sẽ nói với mẹ được không?"
"Mẹ..."
Bà muốn hỏi rõ, nhưng thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt, nên không thốt được ra lời, bà thở dài: "Vậy được rồi, con về phòng tắm rửa trước đi."
"Vâng."
Cô cất bước đi lên cầu thang, vừa đi được mấy bước quay đầu nhìn lại, thấy mẹ mình vẫn đứng nguyên tại chỗ có vẻ muốn nói lại thôi, cô nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, dù công ty thật sự phá sản, chúng ta cũng sẽ không phải không còn gì cả."
"Mẹ biết, con đi nghỉ trước đi, mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con."
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, về phòng tắm rửa cẩn thận, xong cô nằm trên giường rộng ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Nhớ tới dáng vẻ điên cuồng đòi hỏi của Bùi Danh Chính tối qua trên giường, Đường Nhật Khanh khẽ run rẩy.
Trêu chọc phải người như Bùi Danh Chính cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng lúc này cô đã không còn đường khác để đi, tối qua cô bị người đàn ông đó giày vò suốt cả đêm khiến cô mệt mỏi không chịu được, Đường Nhật Khanh nhanh chóng thiếp đi.
Cô ngủ một mạch tới chiều, trợ lý gọi điện thoại cho cô hai lần mới khiến cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
"Có chuyện gì thế?"
"Tổng giám đốc Đường, xảy ra chuyện lớn rồi."
Đường Nhật Khanh căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì, có phải phía ba tôi có chuyện gì hay không?"
"Không phải..."
Trợ lý ấp a ấp úng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Là... là cô bị người ta chụp hình phát tán trên mạng."
Vẻ mặt Đường Nhật Khanh biến đổi, lấy máy tính bảng bên cạnh mở ra xem, quả nhiên, hình ảnh tối qua khi cô chật vật rời khỏi khu chung cư của Bùi Duy đã bị chụp lại.
Đường Nhật Khanh cố nén tức giận, tối hôm qua, rõ ràng ở chỗ Bùi Duy cô đã chịu thiệt thòi, nhưng tin tức này lại bất chợt được tung ra chẳng khác nào nói cho mọi người là ngay cả nhà họ Bùi cũng không bằng lòng giúp họ, nhà họ Đường đã mất đi người ủng hộ cuối cùng.
Cả nhà tứ cố vô thân, công ty lại sắp phá sản, thử hỏi còn ai sẽ sẵn lòng giúp họ chứ? Không cẩn thận ngay cả khoản vay ngân hàng trước đó không lâu cũng sẽ bị bác bỏ.
Tin tức này chắc chắn có liên quan đến Bùi Duy, cô không tin anh ta hoàn toàn vô can.
Việc này cũng tổn hại đến danh dự nhà họ Bùi, nếu không có phía nhà họ Bùi ngầm đồng ý, loại tin tức này căn bản không thể ở trên hot search lâu như vậy được.
Nếu vậy, ra tay từ phía Bùi Danh Chính, nói không chừng chính là mấu chốt...