CHƯƠNG 159: QUYỀN THẾ CÙNG TÌNH CẢM?
Sau khi tạm biệt Kiều Chấn cũng vừa hay đến giờ cơm trưa, Đường Nhật Khanh chạy đến siêu thị gần đó, mua rau củ quả tươi, sau đó gọi taxi về nhà. Cô mới học nấu ăn từ thím Trương, lần này về thăm mẹ vừa hay có thể thể hiện tay nghề.
Về đến biệt thự, mẹ Đường đang ngồi trên sô pha xem ti vi, Đường Nhật Khanh vào cửa thì bỏ túi rau củ xuống, vội vàng tiến về phía mẹ cô: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ Đường lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì cả gương mặt hiện rõ nét cười: “Khanh Nhi về rồi à? Gần đây có mệt hay không?”
“Cuối tháng nên công việc rất nhiều ạ, nhưng bận rộn đợt này xong thì sẽ đỡ hơn thôi.”
Đường Nhật Khanh vừa nói vừa nhìn quanh, không có ngửi thấy mùi khói lửa trong phòng, cô mở miệng hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn cơm rồi sao?”
“Gọi đồ ăn bên ngoài, đợi chút nữa chắc sẽ đến.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy không nhịn được khuyên: “Mẹ, đồ ăn nhanh tuy tiện, nhưng không đảm bảo vệ sinh như mình làm đâu, vì thế nên ăn ít thôi ạ.”
Mẹ đường liền đáp ứng.
Trong lòng của Đường Nhật Khanh có chút lưỡng lự, từ lúc cô chuyển ra ngoài ở thì thói quen sinh hoạt của mẹ dường như không giống với trước kia nữa.
Mẹ kéo cô ngồi trên sô pha một lúc: “Khanh Nhi, mẹ bóc quýt cho con.”
Bà ta đưa quả quýt đã bóc cho Đường Nhật Khanh, sau đó mở miệng hỏi: “Dạo này mẹ có thấy tin về Bùi Duy và một nữ ngôi sao, mấy thứ đó là thật sao?”
Đường Nhật Khanh ngạc nhiên khi bà ta hỏi điều này, cũng không dễ trả lời, cô chỉ gật gật đầu: “Ừm, là thật.”
Mẹ Đường nghe cô nói như vậy, không nhịn được thở dài: “Nếu lúc đầu con và Bùi Duy...”
Nghe thấy mẹ Đường nói như thế này, Đường Nhật Khanh bất giác nhíu mày.
Mẹ Đường phát giác ra sắc mặt của cô không đúng, âm thanh cũng ngừng lại, sau đó lại nghiêm túc vài phần: “Khanh Nhi, mẹ biết có những lời con không thích nghe, nhưng mẹ vẫn phải nói, con gái chính là con gái, chính là cần dựa vào đàn ông! Trước đây ba con còn, chúng ta có thể dựa vào, không có ai dám ức hiếp chúng ta, con xem bây giờ...”
Đường Nhật Khanh phủ nhận nói: “Mẹ, chúng ta hiện nay cũng không có gì không tốt không phải sao?”
Mẹ Đường sắc mặt hơi trầm lại, cất lời: “Đó là con chưa nghe thấy một số người ở sau lưng nói về mẹ con chúng ta như thế nào, trước kia mấy người đó gặp chúng ta đều nịnh nọt, bây giờ đều vênh váo tự đắc, sắc mặt không tốt, mẹ làm sao có thể nuốt nổi cục tức này chứ!”
Mấy người trong lời mẹ Đường nói cô chưa từng gặp qua, lần nào không phải cắn răng nín nhịn.
“Mẹ, chúng ta cứ sống cho chúng ta thôi, bọn họ thích nói thế nào thì nói, cũng đâu ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Mẹ không nuốt nổi cục tức này!” Mẹ Đường lạnh lùng cắt ngang lời của Đường Nhật Khanh: “Vẫn là phải có người có thể dựa vào mới được!”
Đường Nhật Khanh nhìn người mẹ trước mặt, trong lòng trầm xuống vài phần, trước đây cô chưa từng cảm thấy mẹ lại coi trọng quyền thế như vậy, hôm nay đây là làm sao? Cô nghĩ đến người ba còn đang trong tù, Đường Nhật Khanh mũi hơi nghẹt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thất vọng hỏi: “Mẹ, có phải trong mắt mẹ, quyền thế quan trọng nhất không? Chỉ cần Bùi Duy có tiền có thế, cho dù con ghét anh ta, mẹ cũng muốn con tiếp tục ở bên anh ta? Hay là nói, bây giờ không có ba ở bên, đối với mẹ cái gì cũng không phải!”
Đường Nhật Khanh nói ra câu này, nước mắt không kèm được rơi xuống, mẹ Đường sắc mắt phức tạp, bà ta động động môi, muốn nói nhưng cuối cùng không mở miệng.
Đường Nhật Khanh thở dài, nhanh chóng cầm túi, đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Cô nghĩ không thông, người mẹ hiền lành hiểu lòng người như vậy, hiện nay sao lại biến thành người ham tiền bạc, trong mắt chỉ có quyền thế.
Lúc đó, tâm trạng của cô cực kỳ kém, gọi taxi nhưng lại không biết đi đâu, cuối cùng cô chỉ bảo tài xế tùy ý dừng lại ở đường lớn rồi xuống xe.
Khi đó, cô căn bản không biết bản thân có thể đi đâu, cô lật một lượt danh bạ, đều là phương thức liên lạc với một số bạn bè trước đây, chỉ sợ cô gọi bây giờ, cũng không có ai nghe.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở số điện thoại của Giang Vãn Vãn.
Hiện nay, cũng chỉ có Giang Vãn Vãn miễn cưỡng tính là bạn của cô, cô lưỡng lự một hồi, rồi quyết định gọi.
Giang Vãn Vãn nghe thấy Đường Nhật Khanh không có nơi nào để đi, không nói hai lời trực tiếp đến đón cô về nhà cô ta, Đường Nhật Khanh thất thần chỉ ăn chút đồ ăn rồi trực tiếp nằm ở ghế sô pha ngủ mất.
Mơ mơ màng màng ngủ cả buổi chiều cô mới bị Giang Vãn Vãn gọi dậy.
Giang Vãn Vãn nửa lôi nửa kéo cô dậy: “Được rồi được rồi, ngủ cả buổi chiều rồi, cậu cũng nên dậy hoạt động một chút đi, đối với tớ mà nói có chuyện gì không vui, sau khi đi ăn một bữa lẩu thì bao điều không vui sẽ biến mất hết, cậu xem đi, tớ đã chuẩn bị cái gì!”
Đường Nhật Khanh mắt mũi vẫn còn lèm nhèm, nhưng mắt vẫn nhìn theo hướng Giang Vãn Vãn chỉ thì nhìn thấy trên bàn có nồi lẩu và các loại đồ ăn kèm, trong nhất mắt, tâm trọng của cô cũng tốt lên không ít.
Khi con gái ở cùng nhau, tự nhiên sẽ không tránh khỏi mấy câu chuyện bát quái, hai tiếng ngồi ăn lẩu, quan hệ của Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn được kéo gần hơn, quan hệ của hai người tốt giống như bạn thân đã quen biết mấy năm rồi vậy.
Giang Vãn Vãn vỗ đùi cái đét hào sảng nói chuyện, còn rót cho Đường Nhật Khanh nửa cốc bia: “Nhật Khanh, tiếp cốc nữa, hôm nay uống say thì ở lại đây!”
Đường Nhật Khanh định từ chối, chững vài vài giây rồi đột nhiên phản ứng lại, cô hôm nay ở bên ngoài chạy cả ngày, cũng không có về nhà, nếu tối nay Bùi Danh Chính trở về không thấy cô...
Cô suy nghĩ một lát, ngay lập tức nghiêm túc vài phần: “Vãn Vãn, giờ này không còn sớm nữa, tớ phải về rồi.”
“A? Cứ thế mà đi à! Không ở lại qua đếm ở nhà ta sao?”
“Không Vãn Vãn, lần sau chúng ta lại hẹn tiếp.” Đường Nhật Khanh cầm đồ của mình, vội vàng rời khỏi nhà của Giang Vãn Vãn.
Ra khỏi thương máy, cô bước ra bên ngoài tòa chung cư thì làn gió lạnh thổi qua mặt, lúc này mới phát hiện bên ngoài đang mưa.
Cô vội vàng gọi taxi trở về nhà.
Vốn hôm nay là cuối tuần, Bùi Chính Danh cho tăng ca chỉ sợ sẽ không về quá muộn, cô lúc này vôi vàng trở về, không biết có gây ra hoài nghi của Bùi Danh Chính không.
Ngồi trong xe, Đường Nhật Khanh nhìn ra bên ngoài cửa xe, bất giác lại nhớ đến buổi trưa khi gặp mẹ, trong lòng cô hơi trầm xuống.
Nửa tiếng sau, taxi dừng trước cổng biệt thự, Đường Nhật Khanh đã tiền xong liền chạy qua sân, vì thế tóc tai và quần áo vẫn bị ướt không ít. Cô vào cửa thì đã nhìn thấy thím Trương đang đứng ở cửa.
“Đường tiểu thư đã về.” Thím Trương khẽ cười với cô, sắc mặt có chút lo lắng, đưa tay đón lấy cái áo khoác của cô, thấp giọng nhắc: “Tiên sinh chờ cô rất lâu rồi.”
Trái tim của Đường Nhật Khanh rơi lộp bộp một chút, cô cởi giày và đi vào trong phòng đã thấy Bùi Danh Chính ngồi trên sô pha trong phòng khách đang lật xem văn kiện.
Cô hít thở sâu, thấy anh một chút động tĩnh cũng đều không có, cô từ từ đi đến khẽ hỏi: “Hôm nay mệt không?”
“Vẫn ổn.” Ngữ khí của Bùi Danh Chính không mang theo cảm xúc gì.
Đường Nhật Khanh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi đi tắm trước, vừa rồi bị mắc mưa.”
Không nghe thấy anh đáp lại, Đường Danh Chính quay người định đi nhưng vừa bước được hai bước thì nghe thấy giọng trầm thấp của anh vang lên: “Hôm nay cô đi đâu?”