Chương Tú Tú vào vòng giải trí không phải một ngày hai ngày, có thể lộ ra dấu vết mờ ám trên cổ lúc ký giả phỏng vấn không phải cố ý làm cho người ta suy đoán sao?
“Duy thiếu…” Chương Tú Tú vừa khóc vừa giải thích: “Những tin tức đó em thật sự không biết là sao, ngày hôm đó quay phim xong em không hề ngờ tới sẽ có nhiều ký giả xuất hiện như vậy…còn những tấm hình đó, em cũng không biết bị ai chụp lén…”
Chương Tú Tú khóc đến không thở nổi, cô giơ tay, nắm quần Bùi Duy: “Em cũng rất sợ, hiện tại người quản lý đã đẩy công việc của em để em quay về tránh sóng gió, Duy thiếu, nếu anh còn không tin em, em thật sự không biết phải làm sao…”
Bùi Duy nhìn Chương Tú Tú khóc nức nở, tâm tình phức tạp, tin tức lần này đến như vũ bão, vừa đúng lúc tấm hình quan trọng bị lộ ra ngoài, cho dù hôm nay anh công khai rõ ràng mối quan hệ với Chương Tú Tú, chỉ sợ cũng không có ai tin.
“Bùi thiếu, chuyện lần này thật sự không liên quan đến em, nhất định có người ganh tỵ với em vừa nhận được bộ phim này, nên cố ý làm vậy để chỉnh em, hơn nữa hiện tại em…”
Cô đột nhiên dừng lại, che mặt khóc: “Em…”
Bùi Duy nhíu chặt mày: “Em làm sao vậy?”
“Em có thai rồi…” Chương Tú Tú ngước mắt nhìn Bùi Duy.
Ánh mắt Bùi Duy sững sờ, trong mắt lóe lên kinh ngạc, anh lùi về phía sau nửa bước, lạnh giọng nói: “Không thể nào!”
“Em không lừa anh…Bùi thiếu, em vừa đi kiểm tra…” Chương Tú Tú lau nước mắt, đứng dậy đi nhanh đến bên bàn trả, lấy chứng nhận có thai, đưa cho Bùi Duy: “Đây là đơn xét nghiệm mang thai…”
Hai mắt Chương Tú Tú tràn nước mắt, gật gật đầu: “Bùi thiếu…bác sĩ nói em có em có thai rất khó khăn…nếu lần này không cần cái thai này, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa…”
Sắc mặt Bùi Duy u ám, im lặng nửa ngày không nói chuyện.
“Bùi thiếu, em đã nghĩ xong rồi…nếu anh không muốn tiếp tục có quan hệ với em, e sẽ triệu tập ký giả làm rõ quan hệ với anh, về đứa bé này, em không muốn phá…” Cô nói, lại bắt đầu khóc: “Nếu anh không muốn…em định sẽ rút khỏi vòng giải trí, tìm một nơi không có ai, sinh con của chúng ta, tự em sẽ nuôi…”
Chương Tú Tú nói năng cảm động, nước mắt không ngừng lăn xuống, Bùi Duy cảm thấy đầu óc nặng nề, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Bùi thiếu…Nếu anh bằng lòng tiếp nhận em và đứa bé này, em nhất định sẽ an ổn ở bên cạnh anh, sẽ không gây phiền phức cho anh…”
Chương Tú Tú vừa khóc vừa im lặng quan sát sắc mặt Bùi Duy.
Bùi Duy đi đến sofa ngồi xuống, không biết qua bao lâu, cuối cùng quyết tâm, ánh mắt anh không nhìn Chương Tú Tú, mà nhìn phía xa, trầm giọng nói: “Đứa bé này, giữ lại đi.”
Chương Tú Tú nghe, trên mặt hiện lên sự vui mừng, trực tiếp giơ tay nắm tay Bùi Duy: “Bùi Duy…thật sao?”
Bùi Duy do dự một lát, gật gật đầu.
Mười rưỡi tối, tầng cao của tòa nhà Bùi thị vẫn còn sáng đèn, trên bàn làm việc toàn là tài liệu mở ra, Đường Nhật Khanh mệt không chịu nổi, bất giác nằm sấp trên bàn ngủ.
Bùi Danh Chính xem xong bảng kế hoạch của hạng mục gần đầy, sau khi chuẩn bị xong những hạng mục cần nói trong cuộc họp ngày mai, cuối cùng đứng lên khỏi ghế.
Bây giờ Bùi Duy không ở đây, cũng không thể liên lạc ngay được, hạng mục trong tay cậu ta lại không thể chậm trễ, vì vậy tất cả công việc của cậu ta đều rơi lên vai anh, lại sắp đến cuối tháng, tất cả hạng mục đều đang tổng kết báo cáo, đều cần anh kiểm tra, anh không có cách nào rời khỏi.
Anh nhanh chóng rời khỏi văn phòng, trực tiếp đi đến phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa thì nhìn thấy cô gái đang nằm ngủ trên bàn.
Tâm anh thắt chặt, có chút đau lòng, bước nhanh về phía trước, trực tiếp cởi áo khoác khoác lên người Đường Nhật Khanh.
Anh vốn cho rằng với năng lực hiện tại của anh, có thể bảo vệ một người an toàn, bình an vui vẻ, nhưng ai biết , ngay cả khổ sở cô cũng phải cùng chịu.
Trương Phó đi đến: “Giám đốc Bùi, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi.”
Bùi Danh Chính gật đầu, đi đến bên cạnh Đường Nhật Khanh, ôm cô từ trên ghế lên, động tác nhẹ nhàng, sợ cô tỉnh lại.
Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh đi về phía trước, Trương Phó đi phía sau anh bất giác nhướn mày, cuối cùng, vào thang máy, anh ta không nhịn được nói: “Giám đốc Bùi, có chuyện…”
Trương Phó ít khi do dự như vậy, Bùi Danh Chính nhướn nhướn mày, mở miệng ra lệnh: “Nói.”
“Anh và thư ký Đường như vậy trong công ty…có phải không thỏa đáng lắm không?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính nặng nề, không quay đầu, lạnh giọng hỏi lại: “Vậy cậu nói xem, làm sao mới là thỏa đáng?”
Thứ nhất, anh không vì Đường Nhật Khanh mà trễ nãi công việc, thứ hai, không vì Đường Nhật Khanh mà không phân phải trái, không thỏa đáng ở đâu.
Trương Phó nhất thời ngậm miệng, không nói ra lời.
Bùi Danh Chính thấy anh trầm mặc, lại tiếp tục nhẹ giọng nói: “Tôi sớm đã nói trong công ty, Bùi thị không phản đối yêu đương trong công ty, chỉ cần không trễ nãi công việc, tất cả đều dễ nói, cậu cảm thấy tôi trễ nãi công việc sao?”
“Không có.” Trương Phó cúi đầu, dừng lại một chút, lại đột nhiên phản ứng lại: “Vậy…ý của giám đốc Bùi là anh đang hẹn hò với thư ký Đường?”
Bùi Danh Chính nhướn mày, không do dự trầm giọng nói: “Tôi nhờ trong công ty còn có một quy định, làm tốt việc của mình, không nên hỏi nhiều.”
Trương Phó hoảng loạn, nhanh chóng phản ứng: “Đúng!”
Nửa tiếng sau, xe tới biệt thự, Đường Nhật Khanh ngủ cả đường đi cũng không tỉnh lại, Bùi Danh Chính ôm cô xuống xe, đi vào cửa.
Thím Trương ra đón, thấy Đường Nhật Khanh đang được anh ôm, sững sờ một chút: “Cô Đường sao lai…”
“Ngủ rồi, thím Trương, đợi lát nữa hãy đem ly sữa nóng lên.”
“Được.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy giọng nói trong mê mang, từ từ mở mắt mới phát hiện Bùi Danh Chính đang ôm cô lên lầu, nhất thời cô lập tức tỉnh tào vài giây: “Tôi…tôi ngủ quên?”
“Ừ.” Bùi Danh Chính thấy cô tỉnh lại, cúi mắt nhìn cô, cong khóe môi: “Giống heo con.”
Đường Nhật Khanh bị anh nói vậy, mặt đỏ lên: “Buông tôi xuống.”
Bùi Danh Chính nghe, nhướn mày: “Tức giận?”
Mặt cô đỏ lên, lại không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, còn chưa đợi cô mở miệng, Bùi Danh Chính đã ôm cô về đến phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Bùi Danh Chính đột nhiên khom lưng, khóe môi nhẹ nhàng lướt qua má cô, đặt một nụ hôn như an ủi: “ Heo con cũng rất đáng yêu.”
Đường Nhật Khanh nghe, toàn thân nóng lên, máu trong người sôi trào.
Cô thật sự không nghĩ tới, Bùi Danh Chính sẽ làm vậy.
Đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của người đàn ông, Đường Nhật Khanh cả người đều cháy lên, cô không dám nhìn thẳng anh, nhanh chóng kéo tâm chăn mỏng đắp lên người, che mặt lại: “Tôi buồn ngủ rồi, tôi phải nghỉ ngơi.”
Bùi Danh Chính cười nhẹ, biết cô gái đang xấu hổ, anh mở miệng: “Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, anh đứng dậy, từ từ ra khỏi phòng.
Đường Nhật Khanh kéo chăn ra, nhìn bóng lưng người đàn ông, khóe miệng không nhịn được cong lên.
“Ding dong” một tiếng, điện thoại rung lên, cô cầm lên nhìn một cái, là tin nhắn của Kiều Thần: “Hai ngày nay ra ngoài làm nhiệm vụ,về sẽ hẹn câu gặp mặt.”
Đường Nhật Khanh trong lòng nặng nề, trả lời tin nhắn: “Được, đợi tin nhắn của cậu.”
Xem ra, anh đã từng xem hồ sơ rồi.
Vậy cô đang đợi ngày họ gặp mặt.