CHƯƠNG 109: ĐỘT NHIÊN BỊ TẬP KÍCH
Đường Chính Đông nhìn Đường Nhật Khanh bên ngoài thủy tinh trong suốt, nở nụ cười: “Khanh Nhân, nhớ kỹ lời ba nói, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Mũi Đường Nhật Khanh đau xót, gật đầu: “Ba…Ba bảo trọng.”
Đường Chính Đông cười với cô, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tay chậm rãi treo ống nghe lại.
Đường Nhật Khanh ngồi chỗ kia, nhìn ba cô bị bảo vệ đưa đi, tim cô đau nhói, nước mắt bỗng lại rơi.
Tạm biệt như thế, lần sau gặp lại, không biết là khi nào, ba năm sau ba cô mới có thể ra tù… Mà ba năm với cô mà nói, thật sự quá dài.
Khi ra khỏi ngục giam, hai mắt Đường Nhật Khanh sưng đỏ, cô đeo kính râm, lên taxi, nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại hơn chút, cô nhớ những lời ba nói, không tự chủ được sau lưng rét run.
Người báo cho Đường thụ, có phải kẻ thù nhà họ Đường không, nếu sự thật như ba nói, người đó nhằm vào cô, rốt cuộc gã có mục đích gì?
Đủ thứ đáng sợ lóe lên trong đầu cô, càng nghĩ càng loạn, đến cuối cùng, huyệt thái dương cô bắt đầu nảy lên thình thịch.
Không được, bây giờ cô phải đi tìm Bùi Danh Chính một chuyến.
Lúc tới nội thành, thời gian đã không còn sớm, cô đi lúc giữa trưa, đã sớm đói bụng, cô xuống xe, tìm một nhằn cơm gần Bùi thị, ăn xong cơm trưa, lập tức về công ty.
Sau khi tới ban Tổng Giám đốc, cô hỏi mới biết, hóa ra Bùi Danh Chính đi ra ngoài xã giao, giữa trưa tới chiều không ở công ty.
Cô hơi mất mát ra tòa nhà Bùi thị, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao, vốn Bùi Danh Chính cho cô một ngày nghỉ, bây giờ cô lại không biết nên làm gì.
Về nhà, nói cho mẹ chuyện thăm hỏi được chứ? Nhưng nghĩ tới mẹ Đường gần đây luôn khuyên cô làm hòa với Bùi Duy, cô không khỏi thấy phiền.
Cô không có mục đích đi dọc theo ven đường, thoáng chốc đã đi tới một ngã tư đường hẻo lánh, trên đường người đi không nhiều, cô vừa đi, vừa nghĩ chuyện thăm dó người báo chuyện đó như thế nào.
Cô chậm rãi đi, không chú ý có người đi theo phía sau.
Lúc cô đi ngang qua ngõ tắt, người đàn ông mặc đồ đen ở phía sau đột hiên nhanh chân hơn, từ phía sau ôm lấy cô, bưng kín miệng cô!
Đường Nhật Khanh cảm giác hơi thở nghẹn lại, bị một thứ sức lực cực lớn ôm lấy từ phía sau, cô còn chưa kịp phản ứng lại, thứ sức mạnh đó đã kéo cô về phía ngõ tắt bên cạnh.
Không hay rồi!
Đường Nhật Khanh dùng sức, ý đồ giãy giụa, nhưng thứ sức mạnh đó kéo cô rất chặt, mặc cô duỗi chân giãy giụa ra sao, không hề xi nhê.
Đột nhiên, người bịt miệng cô thả tay ra, Đường Nhật Khanh vừa định kêu cứu, mới nói ra tiếng, đã “bốp” một tiếng, huyệt thái dương của cô trúng một cú đấm mạnh, ngay sau đó, cô cảm thấy ý thức mờ dần, tay chân như nhũn ra.
Người đó kéo cô vào con ngõ nhỏ, hất cô trên mặt đất, ngay sau đó, gã đạp một cước thật mạnh lên bụng cô.
Đường Nhật Khanh đau đến nỗi rên lên, cơ thể chậm rãi cuộn tròn lại.
“Đường Nhật Khanh đúng không? Mày không biết làm người thì tao sẽ dạy cho mày làm người thế nào!”
Người đàn ông đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt âm ngoan, gã nói xong, một tay kéo tóc Đường Nhật Khanh, tay kia nâng lên, cho cô một cái tát mạnh.
“Chát!” một tiếng vang lên, gần như đánh cô bất bất tỉnh, ngay lập tức, trong miệng tràn vị máu.
“Anh… Anh là ai……” Đường Nhật Khanh căn răng nói lời ấy.
“Tao là ai không quan trọng! Quan trọng là… Mày chọc vào em gái tao!”
Người đàn ông nói, đẩy mạnh Đường Nhật Khanh một phen, cơ thể Đường Nhật Khanh ngã mạnh ra phía sau, đầu bất ngờ không kịp phòng bị đã đạp vào bức tường phía sau.
“Cốp!” một tiếng, Đường Nhật Khanh cảm thấy trước mắt tối sầm, sắp ngất đến nơi.
“Hừ! Đánh vậy không lịch sự!” Người đàn ông đứng dậy, hèn mọn nhìn cô: “Lần này chỉ dạy dỗ thôi! Mày nhớ kỹ đấy!”
Người đàn ông nói rồi hùng hổ đi mất.
Đường Nhật Khanh cảm thấy sau gáy ấm áp, dường như máu chảy rồi, cô cố dùng một hơi cuối cùng, lấy điện thoại trong túi ra, gọi số điện thoại khẩn cấp.
Nhanh chóng điện thoại được nhận, Đường Nhật Khanh cảm thấy mũi đau đớn, nước mắt chảy ròng:’' “Bùi Danh Chính, cứu tôi……”
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhà hàng sa hoa, Bùi Danh Chính đang ngồi trước bàn ăn, ngồi chung với mấy ông chủ bên đối tác.
Khi anh nghe được giọng người phụ nữ, bỗng cơ thể cứng đờ, mày nhíu chặt: “Cái gì?”
Anh vừa nói, mọi người trên bàn nhìn về phía anh, nhìn sắc mặt anh âm trầm, mỗi người sợ tới mức không dám nói tiếp.
Giây tiếp theo, Bùi Danh Chính đứng bật dậy, đáy mắt đầy vẻ vội càng lo lắng.
“Cô ở chỗ nào? Mau nói chuyện! Cô ở chỗ nào!” Giọng người đàn ông quay cuồng nơi cuống họng, mang theo chút khàn khàn.
Tề Phong thấy chuyện không ổn, vội vàng tiến lên hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi sao vậy?”
“Cô ấy đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh như băng, anh cất bước, nhanh chóng đi ra ngoài, Tề Phong lập tức đuổi kịp, để lại đám người trợn mắt há mồm không rõ chuyện.
Sau khi định vị đường đến vị trí của Đường Nhật Khanh, anh lập tức ra lệnh Tăng Hoành lái xe đi trước, xe nhanh như điện chớp, nhưng anh vẫn cảm thấy quá chậm: “Đi nhanh hơn nữa!”
Khi tới phố Khánh Phong, đường đã rất chật, từ xa anh đã thấy một con ngõ chật ních người, dự cảm bất an nổi lên trong lòng.
Xe còn chưa dừng ổn định, Bùi Danh Chính đã đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng đi về phía đám người.
Đến khi anh đẩy đám người ra, thấy cô gái nằm trên mặt đất con ngõ nhỏ, trên người cô bám đầy bụi đất, thêm cả vết máu, suy yếu nằm ở đó.
Thời khắc đó, đại não Bùi Danh Chính nổ ầm ầm, như có thứ gì đột nhiên nổ tung trong đầu anh, anh bước chân đi nhanh về phía Đường Nhật Khanh.
“Đường Nhật Khanh!”
Trong đám người có người mở miệng nhắc nhở: “Đã gọi xe cứu thương rồi!”
Bùi Danh Chính như không nghe thấy, không quan tâm tiến lên, nhìn cô gái mặt mũi bầm dập, trong tim đau đớn.
Anh thật cẩn thận ôm lấy cô, nhanh chóng ôm cô lên xe, giọng nói khàn đặc ra lệnh: “Lái xe! Tới bệnh viên!”
……
Sau một tiếng, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn lướt qua người bên ngoài: “Ai là người nhà?”
Bùi Danh Chính tiến lên, đáy mắt phủ đầy tơ máu: “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ báo cáo chi tiết cho anh: “Trải qua kiểm tra, đã tiến hành băng bó vết thương ngoài da trên người cô ấy, không bị thương đến cương, nhưng đầu hình như từng bị va đập, xem phim chụp không phát hiện ra máu đọng, bây giờ tình huống lạc quan, nhưng vẫn còn hôn mê.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, mày nhíu lại.
Bác sĩ do dự trong thoáng chốc: “E rằng người bệnh đã bị ác ý ẩu đả, nên người nhà nhớ để ý khai thông trong lòng.”
Nghe được bốn chữ “ác ý ẩu đả”, cả người Bùi Danh Chính bị ý lạnh bao phủ, anh nắm chặt tay, lửa giận trong lòng tăng lên.
Rốt cuộc là ai! Dám xuống tay độc ác với Đường Nhật Khanh?
Đúng lúc đó, Tề Phong đi tới, thấp giọng báo: “Tổng Giám đốc Bùi, vừa rồi tra xét xung quanh, trong ngõ nhỏ không có thiết bị theo dõi, bởi phố Khánh Phong thuộc Lào Cai, không nhiều chỗ theo dõi, nhưng ở đầu phố có một cửa hàng lắp camera phát hiện có bóng thư ký Đường, lúc theo dõi cô ấy có qua chỗ đó, cách cô ấy tầm sáu mươi mét có một người đàn ông, che rất kín, hoài nghi là hung thủ.
Giọng nói Bùi Danh Chính như bật ra từ kẽ răng: “Tra được là ai không?”
Tề Phong lắc đầu.
“Vậy còn không mau đi thăm dò!”
Nếu để anh tra được hung thủ là ai, anh sẽ không dễ dàng tha cho tên đó đâu!