CHƯƠNG 40: MỜI TÔI MỘT LY?
Vô tình quay đầu lại vừa hay chạm phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, thầm đoán tâm trạng của anh ấy.
“Tôi làm sao biết được cô còn biết cả tiếng I-ta-ly chứ?”
Bùi Danh Chính quay người, vẻ rất hứng thú.
“Tôi có hứng thú với ngôn ngữ, lúc trước đến Ý du lịch, tôi đã thích quốc gia này rồi, cho nên sau khi trở về, liền tìm lớp để học.
Bùi Danh Chính cong khóe môi, tâm trạng có vẻ thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy, anh vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
“Vừa rồi biểu hiện của cô rất tốt.”
Hiếm khi thấy anh ta khen cô.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì, anh lại nói:
“Cô muốn phần thưởng gì nào?”
Đường Nhật Khanh đi theo anh ra khỏi quán cà phê cười, cười điềm đạm.
Với tâm trạng hiện giờ, phần thưởng cô muốn nhất chính là cha mẹ được bình an, khỏe mạnh, ngoài ra cô không có yêu cầu xa xỉ gì khác.
Hai người sóng vai đi ra sảnh khách sạn, Bùi Danh Chính mãi lâu không thấy Đường Nhật Khanh trả lời, anh đi chậm lại, thong thả chờ câu trả lời của cô.
Đường Nhật Khanh ngẩng mắt lên, thấy Bùi Danh Chính tâm trạng khá tốt, cô do dự một lát, nói với anh vẻ thăm dò:
“Hay là, anh mời tôi một ly?’
Đêm ở thành phố Nam Hải không giống với ở Nam Thành, hơi thở của tự nhiên càng nồng đậm hơn, sắc trời nửa ánh trăng mờ khiến người chịu không nổi muốn uống một ly rượu nhỏ.
Bùi Danh Chính nghe vậy, dường như hơi kinh ngạc, anh hơi nhướn mày, rồi thấp giọng cười: "Uống rượu thì không vấn đề gì, nhưng cô uống say cũng đừng mong tôi đưa cô về."
Giọng nói mang theo ý cười đùa làm không khí giữa hai người thoải mái hơn.
Rời khỏi khách sạn Tôn Bân ở, về khách sạn bọn họ ở bên cạnh, ăn đơn giản vài món ở nhà ăn khách sạn xong thì hai người đi đến quán bar ở dưới tầng hầm.
Không khí trong quán bar rất sôi động, ngồi xuống vị trí trong góc quầy bar, Đường Nhật Khanh gọi whisky, Bùi Danh Chính đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng cùng lúc cũng nổi lên hứng thú, anh muốn xem xem, cô tiểu thư Đường này rốt cuộc uống được đến đâu?
Đường Nhật Khanh tiện tay cởi áo vest ngoài ra, để lộ áo sơ mi áo sơ mi cổ chữ V thêu hoa tinh tế, đúng lúc rượu được đưa đến, cô lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi nhấp một hụm.
Từ góc ngồi của Bùi Danh Chính, vừa hay có thể nhìn thấy cần cổ thon thon xinh đẹp và sống mũi cao thẳng của cô.
Anh còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đột nhiên cô quay đầu sang, trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ra trong vài giây.
Đường Nhật Khanh siết chặt ly rượu trong tay, khóe môi khẽ cong lên, vừa đùa vửa thật hỏi: "Bùi Danh Chính, nếu lần này chúng ta không lấy được hạng mục Nam Hải, về công ty sẽ thế nào?"
Bùi Danh Chính ánh mắt lấp lóe, nghe lời cô hỏi lại giống như nghe câu chuyện đùa: "Đường Nhật Khanh, ai nói với cô là chúng ta sẽ thua?"
Đường Nhật Khanh uống một hụm rượu nữa, mày nhíu chặt rồi lại giãn ra: "Tôi chỉ là nói nếu như, ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm, không phải sao?"
Trước đó, trong ấn tượng của cô, trên thương trường Bùi Thị là tướng quan thường thắng, nhưng từ lúc cô vào Bùi Thị, cô lại phát hiện không phải như vậy, bọn họ cũng có lúc sai sót, cũng có lúc gặp vấn đề khó giải quyết, ví dụ như hạng mục Nam Hải này, mấy người công ty họ cùng đi mà cũng chưa giải quyết được.
Bùi Danh Chính ưu nhã nâng ly rượu lên uống, ung dung nói: "Phạm lỗi không sao, vấn đề là có kinh nghiệm, để tránh phạm lại lỗi tương tự, một hạng mục không giành được chỉ là lỗi nhỏ, nhưng có một vài hành vi là lỗi trí mạng, một khi phạm phải, không thể cứu vãn được nữa."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lập tức cảm thấy trong lòng buồn buồn, mấy câu nói của Bùi Danh Chính làm cô liên tưởng đến bản thân và ba mình một cách khó hiểu, lỗi ba cô phạm phải là lỗi trí mạng, còn lựa chọn của cô... có phải cũng là không thể cứu vãn?
Cô nghĩ, bất giác uống hết ly rượu, cô lại gọi bartender, làm cho cô một ly nữa.
Bùi Danh Chính hơi híp mắt lại, nhìn động tác của cô gái, hoàn toàn có thể nhìn thấu được suy nghĩ nội tâm của cô. anh nhàn nhạt nói: "Uống rượu không giải quyết được vấn đề gì."
Mới uống có một ly mà cô đã thấy bụng nóng bừng, có lẽ là do tác dụng của rượu, nhất thời cô không còn phiền não nhiều nữa: "Cuộc đời nếu lúc nào cũng tỉnh táo thì mệt lắm? Có lúc cũng nên buông thả bản thân, không phải sao?"
Cô vừa nói, vừa nhìn Bùi Danh Chính, nhướn mày, không đợi Bùi Danh Chính lên tiếng, cô nhìn chằm chằm anh, cười thành tiếng: "Bùi Danh Chính, anh là một người đàn ông sống quá tỉnh táo..."
Câu này của cô nửa đùa, nửa thật, không nghe ra được là tốt hay xấu.
Bùi Danh Chính nhìn cô gái đang cầm ly rượu, cong khóe môi, xem ra, tửu lượng của cô kém hơn anh tưởng, uống chưa được hai ly mà đã chẳng kiêng kỵ gì mà nói ra những lời đó.
Uống mấy ly xong, Đường Nhật Khanh mặt nóng bừng, cô cảm thấy đầu óc nặng trịch, nhưng tâm trạng lại dễ chịu hơn nhiều.
Cô không uống được nhiều rượu, cũng không hay uống rượu, chỉ là từ khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, đêm nay là đêm đầu tiên cô cảm thấy bản thân nhẹ nhõm nhất.
Đường Nhật Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn ly rượu bên cạnh tay anh, lúc này mới ý thức được anh còn chưa uống hết ly thứ hai, nhất thời, cô cũng không kiêng dè, nhìn anh cười: "Bùi Danh Chính, sao tôi cứ cảm thấy, anh không uống được bằng tôi?"
Bùi Danh Chính ngẩng mắt lên, nhìn cô gái mặt đỏ bừng đang nhìn anh cười ngốc nghếch, khóe miệng bất giác cong lên.
Anh đang định nói thì đột nhiên thấy cô nhấc tay lên ra hiệu cho bartender rót thêm rượu, anh cũng không do dự, tóm lấy cổ tay cô, mày hơi nhíu lại: "Sao? Hôm nay định không say không về à?"
Bị anh túm lại, cơ thể Đường Nhật Khanh ngả về phía anh, vốn dĩ ghế ngồi ở quán bar đã rất gần nhau, anh vừa kéo nhẹ, cô đã ngả cả nửa người vào người anh.
Đường Nhật Khanh chưa say hẳn, chỉ là rượu vào ý thức hỗn loạn, cũng bạo dạn hơn, cô đang định ngồi dậy khỏi người anh, thì điện thoại đặt trên bàn đá hoa của quầy bar đổ chuông.
Màn hình điện thoại nhấp nháy sáng, rung lên, Đường Nhật Khanh ghé sát vào bàn, tất nhiên nhìn thấy tên hiển thị trên đó, Nhã Thanh.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông, Bùi Danh Chính cũng không có ý nghe máy, Đường Nhật Khanh nhìn anh: "Anh không nghe à?"
Bùi Danh Chính liếc nhìn màn hình: "Không cần nghe."
Nhã Thanh này, nếu cô nhớ không nhầm, chắc là người phụ nữ mà cô gặp lần trước ở quán bar Ưu Lam, Đỗ Nhã Thanh.
Điện thoại hết hồi chuông, rồi lại đổ chuông, Đường Nhật Khanh thấy điện thoại kêu không ngừng, nhíu mày, cũng chẳng nghĩ nhiều, giơ tay cầm điện thoại lên, bấm nút nghe: "Alo!"
Đầu dây bên kia rõ ràng ngừng vài giây, sau đó truyền đến giọng nữ sắc lạnh: "Cô là ai? Danh Chính anh ấy đâu?"
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính, ánh mắt lướt qua ý cười, cố ý học giọng nói đối phương trả lời: "Danh Chính sao? Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại, đợi anh ấy có thời gian tôi sẽ nhắc anh ấy trả lời cô..."
Bùi Danh Chính nghe thấy tên của mình từ câu nói cô, ngực thít lại, cảm xúc trong đáy mắt khó phân biệt.
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia 'tút', cúp máy.
Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua điện thoại vừa bị ngắt, dường như là cảm thấy mất hứng, buông tay, thả điện thoại về chỗ cũ.
Giây tiếp theo, cổ tay cô lại bị một bàn tay to ấm nóng túm chặt.
Ánh mắt Bùi Danh Chính sâu sắc, vừa dùng chút lực đã kéo người phụ nữ đó về phía mình: "Vừa rồi cô gọi tôi là gì?"