CHƯƠNG 139: GIÚP TÔI KỲ LƯNG
Tiêu Nhạc Phi nhìn phản ứng của cô như vậy, ánh mắt sáng lên, tiếp tục nói: "Thật sao? Tôi thực sự không nhìn ra, nhưng tôi nghe nói cô ta đến không ty không được bao lâu, nói đến tư cách chắc chắn kém hơn so với thư ký Hồ nha.”
Hồ Nguyệt Như được anh ta khen một cái, lập tức đỏ mặt, cô nhìn Tiêu Nhạc Phi vài cái, câu môi cười cười: "Tôi đúng là đã làm việc ở Bùi thị được mấy năm, có chút kinh nghiệm, nhưng là năng lực vẫn còn chưa đủ, vẫn cần học tập.”
Tiêu Nhạc Phi cười khẽ một tiếng: "Thư ký Hồ thật khiêm tốn, cô tuổi còn trẻ lại xinh đẹp hơn nữa lại có năng lực như vậy, một chút cũng không kém so với thư ký Đường.”
Gương mặt Hồ Nguyệt Như đỏ hồng, vừa muốn nói gì thì thang máy dừng lại, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô ra khỏi thang máy, đưa Tiêu Nhạc Phi tiến đến văn phòng của Bùi Duy: “Tiêu tổng thật sự là quá khen."
"Thư ký Hồ, tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất hợp, không bằng chúng ta thêm Wechat, hôm nào cùng đi uống cà phê?”
Hồ Nguyệt Như nghe vậy, lập tức có chút ngạc nhiên mừng rỡ: ". . . Có thể không?"
Tiêu Nhạc Phi cười cười, động tác thân sĩ lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: "Đương nhiên, có thể quen biết người phụ nữ ưu tú như cô là vinh hạnh của tôi.”
Hồ Nguyệt Như được khen ngợi cảm giác lâng lâng, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức đưa phương thức liên lạc của cô chuyển vào.
Khoảng thời gian gần đây, Bùi Danh Chính luôn thiên vị Đường Nhật Khanh khiến trong lòng cô đã chứa một bụng tức giận, không ngờ hôm nay cô lại gặp được người yêu thích mình như vậy…
Cô hết sức phấn khởi, tâm trạng thật tốt, nhưng thật sự không ngờ cơn ác mộng của cô vừa mới thật sự bắt đầu…
Sau khi tan ca làm việc buổi chiều, Đường Nhật Khanh tùy tiện tìm một lý do liền rời khỏi công ty.
Chuyện của mẹ trước sau vẫn luôn trong lòng cô, còn có chiếc nhẫn đắt đỏ kia, khiến cô không có cách nào quên được.
Từ công ty chạy tới tiểu khu mất nửa giờ, cô đi đến trước cửa căn biệt thự, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, một người giúp việc từ trong nhà ra, đi đến bên cổng sắt, quan sát Đường Nhật Khanh: “Cô là ai?"
Đường Nhật Khanh mở miệng cười: "Mẹ tôi là bạn của dì Di, tôi có một chút chuyện muốn tìm dì.”
Sau khi người giúp việc trở vào báo cáo, rất nhanh liền trở ra mở cửa, đưa cô vào.
Đi theo người giúp việc vào trong biệt thự, cô liền thấy Hà Lộ Di ngồi trên ghế sa lon, Hà Lộ Di vừa nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên tiếp đón: "Khanh nhi, sao đột nhiên đến đây tìm ta?”
"Chào dì Di.” Đường Nhật Khanh cười cười: "Cháu vừa rồi về nhà thấy mẹ không ở nhà, liền nghĩ bà ấy có thể đến chỗ của dì nên đến đây tìm xem.”
Hà Lộ Di nghe xong, vội vàng mở miệng: "Mẹ cháu không có ở chỗ của ta, bà ấy có phải đi ra ngoài dạo phố hay không? Sao cháu không gọi điện thoại cho bà ấy?”
"Đã gọi nhưng bà ấy không nghe máy, mẹ cháu nói bà ấy không có việc gì thì sẽ đến chỗ của dì, cho nên cháu muốn tới đấy tìm một chuyến…”
Dì Di cười cười: "Mấy ngày gần đây mẹ cháu đều không nến, nếu không để ta gọi điện thoại cho bà ấy, hỏi xem bà ấy đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy, giữ chặt điện thoại di động, sau đó lịch sự từ chối: “Không cần đâu dì Di, cháu đã gọi mấy cuộc điện thoại, vậy cũng không làm phiền dì.”
Từ nhà Hà Lộ Di đi ra, toàn thân Đường Nhật Khanh đều lạnh lẽo, vừa rồi dì Di rõ ràng nói mấy ngày hôm nay mẹ cô đều không đến đó, có thể thấy mẹ cô đang nói dối.
Rốt cuộc tối hôm qua bà đi đâu? Hơn nữa, vì sao lại nói dối cô?
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng không có đầu mối, mắt thấy sắc trời đã tối, cô lập đón một chiếc taxi, trở về biệt thự.
Cô vừa vào đến cửa, thím Trường liền tiến lên đón: “Cô Đường, sao hôm nay cô về muộn như vậy? Bùi tổng đã về hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười nói: "Có chút việc phải xử lý."
Thím Trương gật đầu, lại quan tâm hỏi thăm: "Cô đã ăn tối chưa? Nhanh đi rửa tay một chút, tôi gọi tiên sinh xuống cùng ăn.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhướng mày: "Anh ấy vẫn chưa ăn?”
Thím Trương dừng một chút: "Tiên sinh nói. . . Chờ cô về rồi cùng ăn.”
Trái tim Đường Nhật Khanh ấm áp, trong nháy mắt hơi do dự: “Nếu không để tôi đưa đồ ăn bưng đồ ăn lên cho anh ấy đi.”
"Như vậy cũng được."
Đường Nhật Khanh đi theo Thím Trương vào phòng bếp, dùng khay bưng hai bát mì xương sườn đi lên tầng hai, cô thì nhìn đèn sáng trong thư phòng, liền trực tiếp đi đến.
Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi ở trước phòng làm việc xem tài liệu, thấy anh đang cau mày, dường như tâm trạng không được tốt lắm.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Danh Chính ngẩng đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh bưng khay đi tới.
Đường Nhật Khanh đi qua, đem khay đặt trên bàn, nhẹ giọng hỏi thăm: "Thím Trương làm mì xương sườn, anh có muốn ăn không?”
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua chồng tài liệu đang chất thành một đống trước mặt, lập tức đứng dậy: "Được."
Anh cúi đầu ăn mì, cũng không nói nhiều lời, rất nhanh một tô mì chỉ thấy đáy, Đường Nhật Khanh nhận thấy tâm trạng của anh không được tốt, cũng không nói gì, im lặng ăn mì.
"Hôm nay cô đi đâu?”
Đột nhiên bị hỏi tới khiến động tác của Đường Nhật Khanh dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng: "Mẹ tôi gần đây có gì đó không bình thường. . ."
Cô nói xong, từ từ đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống.
Bùi Danh Chính khẽ cau mày: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng mở miệng: "Tôi cảm thấy bà ấy đang giấu diếm tôi chuyện gì đó, nên muốn kiếm tra xem dạo này bà ấy đang làm gì.”
"Cần tôi giúp đỡ thì cứ nói.”
"Được."
Đường Nhật Khanh yên lặng ăn hết bát mì, thu dọn bát, đang định rời khỏi thư phòng, đột nhiên bị gọi lại: "Đường Nhật Khanh."
Cô dừng lại, nhìn về phía Bùi Danh Chính: "Ừm?"
Dường như Bùi Danh Chính hơi do dự, tầm mắt hơi dừng lại, cuối cùng vẫn nói ra: "Đợi chút nữa về phòng ngủ, giúp tôi một việc."
Mặc dù trong lòng Đường Nhật Khanh nghi hoặc, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Sau khi đem bát vào phòng bếp, Đường Nhật Khanh lên lầu, về tới phòng ngủ, vừa rồi thấy Bùi Danh Chính muốn nói lại thôi, cô không thể đoán ra anh ta muốn cô giúp chuyện gì.
Đi một vòng trong phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng Bùi Danh Chính, đang lúc cô muốn đi sang gian phòng khác, trong phòng tắm đột nhiên có tiếng động truyền đến.
Cánh cửa đẩy ra, Bùi Danh Chính đi tới, toàn thân trên dưới chỉ bọc một chiếc khăn tắm, lộ ra cơ bắp mịn màng săn chắc ở phần thân trên, mỗi một đường nét đều toát lên vẻ nam tính quyến rũ.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Bùi Danh Chính thu hết vẻ mặt bối rồi của cô vào trong mắt, nhẹ giọng nói: “Tới đây.”
Đáy lòng Đường Nhật Khanh bối rối, anh muốn cô giúp đỡ, rốt cuộc là muốn giúp cái gì?
Cô do dự mở rộng bước chân, đi đến trước cửa phòng tắm, cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Bùi Danh Chính ho nhẹ hai tiếng, mở miệng giải thích: "Trên người tôi có vết thương, không thể tự tắm rửa, cô giúp tôi lau phía sau lưng một chút.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hóa ra là muốn cô giúp anh kỳ lưng…
Đi vào phòng tắm, Đường Nhật Khanh nhìn chiếc khăn ướt Bùi Danh Chính đưa tới, hơi do dự một chút, đưa tay nhận lấy.
Cô nắm chặt chiếc khăn ấm, từ từ đi vòng qua sau lừng Bùi Danh Chính, nhìn tấm lưng rộng lớn rắn chắc của người đàn ông này khiến cô vô thức đỏ mặt.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng ở trần của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy, chạm vào anh…Một tay cô vịn vào tay anh, một tay khách cầm khăn nhẹ nhàng lau phía sau lưng anh.
Hai cánh tay Bùi Danh Chính chống ở trên bồn rửa tay, nhìn người phụ nữ đang đỏ mặt trong gương, không hiểu sao tâm tình rối loạn.
Hết lần này tới lần khác cô dùng lực rất nhẹ, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lướt qua lưng của anh giống như con mèo con cào nhẹ, ngứa một chút…
Bộ ngực anh nóng lên, bụng dưới xiết chặt, bỗng nhiên anh ngồi dậy và quay người lại, vươn tay nắm chặt tay Đường Nhật Khanh.