CHƯƠNG 122: MUỐN TÔI ĐÚT CHO CÔ?
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng, mở miệng phân phó: “Thím Trương, cô ấy say rồi, thím đi chuẩn bị canh giải rượu đi.”
Sắc mặt thím Trương chần chờ đáp ứng: “Vâng.”
“Ai nói tôi uống say.” Đường Nhật Khanh không hài lòng giật giật thân thể, lông mày cô nhíu chặt: “Anh mau thả tôi xuống.”
Cô mới không có uống say, cô rất tỉnh táo.
Bùi Danh Chính nghe vậy, lông mày càng nhăn chặt lại, anh hơi trừng mắt, nhìn vẻ mặt quật cường của người phụ nữ, không hề nói lấy nữa chữ.
Bị anh nhìn chằm chằm nửa ngày, Đường Nhật Khanh giống như quả bóng da bị xì hơi, sự bướng bỉnh dần dần mất đi. Cuối cùng, cô ngoan ngoãn ngậm miệng, yên tĩnh trở lại.
Bùi Danh Chính lúc này mới cất bước, trực tiếp ôm cô đi lên lầu.
Vừa lên đến lầu hai, Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm cô, sau đó giống như trách cứ mà mở miệng: “Uống say mà còn lộn xộn cái gì? Vết thương trên người còn chưa đủ nhiều hả?”
Gần đây thật sự cô gây ra không ít họa, vấn đề là cô gây rắc rối thì thôi đi, cuối cùng còn làm cho mình bị thương khắp người, anh muốn trừng phạt cô cũng không xuống tay được.
Đường Nhật Khanh im lặng, cũng không thèm nhìn anh, phản ứng từ đầu đến cuối với lời nói của Bùi Danh Chính là cứ canh cánh trong lòng.
Anh đã từ chối nói về quá khứ của mình, tại sao lại đối tốt với cô như vậy? Lần nào cũng khiến cô sinh ra ảo tưởng, làm cho cô nghĩ hai người bọn họ...
Bùi Danh Chính ôm Đường Nhật Khanh bước vào phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tự nhiên mà đưa tay nắm lấy mắt cá chân của cô.
Đường Nhật Khanh hốt hoảng, rút chân lại trong vô thức và bối rối nhìn Bùi Danh Chính: “Anh...anh làm gì vậy?”
Mặc dù cô có uống chút rượu, nhưng cô vẫn chưa say, chuyện vừa nãy vẫn còn đọng ở trong lòng, lúc này sao cô có thể có tâm tư làm chuyện khác.
Bùi Danh Chính ngẩng đầu, sắc mặt đứng đắng nhìn cô chăm chú: “Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?”
Yết hầu Đường Nhật Khanh thắt lại, nói không ra lời. Bùi Danh Chính đưa tay ra, trực tiếp tháo bỏ giày cao gót trên chân cô, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ bao trùm lên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”
“...Vẫn ổn.”
Vừa rồi cô bị vấp một cái, mặc dù bị ngã, nhưng mắt cá chân không có vấn đề gì, đau là đau ở đầu gối. Nhưng có điều cô không ngờ rằng, Bùi Danh Chính vậy mà lại kiên nhẫn xoa mắt cá chân cho cô như thế.
Nhìn từ góc độ của cô, vừa vặn có thể thấy được mày kiếm và mí mắt đang rũ xuống của người đàn ông, hóa ra lông mi của anh lại dài như vậy...
Ánh mắt Đường Nhật Khanh chậm rãi miêu tả đường cong trên khuôn mặt của anh, nhìn đến nỗi ngơ ngẩn cả người.
Không lâu sau, Bùi Danh Chính ngẩng đầu, vừa muốn mở miệng liền bắt gặp ánh mắt này của cô, sững sờ chốc lát.
Người phụ nữ này sao lại dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương mà nhìn anh?
Anh nhướn nhướn mày định nói, vừa định mở miệng, Đường Nhật Khanh đã có phản ứng bình thường, lập tức dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Bùi Danh Chính dừng một chút, mấy giây sau lại nhỏ giọng mở miệng: “Một mình cô.”
“Cái gì?” Đường Nhật Khanh nghe thấy nhưng cũng không biết anh đang nói gì.
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn về phía cô: “Không phải là cô hỏi tôi đã từng có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ có một mình cô.” Anh lập lại một lần nữa thì Đường Nhật Khanh mới hiểu rõ ràng, hóa ra là anh đang nói cái này...
Một người? Sao có thể được? Đường Nhật Khanh kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, nửa ngày cũng không nói một lời nào.
Trong lòng Bùi Danh Chính hiểu rõ, biết là cô không tin mình, anh câu câu môi mỉm cười, tùy ý mở miệng: “Người mà có mấy người phụ nữ, thì phải xem đến Triệu Đình Phong. Đỗ Nhã Thanh cũng tính là một, một người lúc trước hợp tác với anh ta và cả hai đều được phỏng vấn cùng nhau, bị truyền không tạo thành couple cũng tính là một, còn có một người đã quen nhau được mấy năm.”
Đường Nhật Khanh nghe xong, trong lòng hơi nhẹ nhõm, nhưng cô cũng không tin tưởng hoàn toàn, Bùi Danh Chính có chỗ nào giống người đàn ông chưa từng có phụ nữ.
Bùi Danh Chính buông mắt cá chân cô ra, nhàn nhạt mở miệng: “Đường Nhật Khanh, cô phải biết rằng tôi có thể đi đến vị trí cao như ngày hôm nay, không phải chỉ cần nỗ lực, mà còn có thời gian, trước đây tôi không có thời gian để lãng phí trên người của phụ nữ.”
Nghe có vẻ như là một câu bình thường, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, trong lòng nhịn không được có chút chua xót.
Đường Nhật Khanh trầm mặc chốc lát, chính là không biết phải nói cái gì cho đúng, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của thím Trương.
Thím Trương bưng canh giải rượu bước vào đặt ở trên bàn, nhìn Đường Nhật Khanh ngồi ở mép giường, nhịn không được hỏi một câu: “Cô Đường thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không? Có cần tôi đem thuốc mỡ đến cho cô xoa vết thương không?”
Đường Nhật Khanh cười cười: “Không cần phiền phức vậy đâu thím Trương à, cháu không có ngã bị thương.”
Như vậy thím Trương mới yên tâm mà đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Anh ngồi trên ghế đối diện với cô, hơi hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Còn muốn biết gì nữa?”
Đường Nhật Khanh chớp mắt do dự một cái: “Hết rồi.”
Bùi Danh Chính ý vị sâu xa nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cuối cùng ánh mắt rơi vào mắt cá chân của cô: “Nghỉ ngơi cho thật tốt đi, mấy ngày nữa phải tham gia giao lưu từ thiện, biết chưa?”
“Ừm.” Đường Nhật Khanh gật gật đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng dậy cất bước đi ra, trong lòng đột nhiên có chút cô đơn. Cũng không qua bao lâu, cánh cửa lại vang lên, người đàn ông đi vào, trong tay có thêm một phần tài liệu.
Nhìn cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hình như cũng chưa có thay đổi, Bùi Danh Chính nhíu mày: “Làm sao vậy? Sao lại không uống canh?”
Anh nói, đặt tài liệu của mình sang một bên, bưng chén canh giải rượu lên: “Muối tôi đút cho cô?”
“Không cần...” Đường Nhật Khanh đỏ mặt và nhanh chóng đưa tay bưng chén canh.
“Uống hết canh đi, tôi ở cạnh cô.”
Bùi Danh Chính nói xong liền trực tiếp ngồi xuống đối diện cô, tay lật lật tài liệu.
Trong khoảnh khắc, trong phòng trở nên yên tĩnh lại.
Đường Nhật Khanh uống một ngụm canh nóng, cảm giác toàn thân đều ấm lên, vừa nâng mắt liền nhìn thấy người đàn ông ở đối diện với động tác ưu nhã đang lật xem tài liệu.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở lúc này thì tốt biết bao.
Mấy ngày sau, hội từ thiện ở Hải Thành chính thức bắt đầu.
Trước khi chuẩn bị tham gia từ thiện, Bùi thị đã xử lý hết tất cả các công việc cần thiết, mà các công việc không quan trọng khác được dời lại sau, bởi vì lãnh đạo cấp cao của công ty là Bùi Danh Chính, Bùi Duy và Phương Vĩnh Thành đều phải tham gia hội từ thiện, mà hội từ thiện lại kéo dài trong ba ngày, nên không thể làm chậm trễ công việc được.
Tin tức truyền thông và báo đài đều liên quan đến tổ chức từ thiện, xào tin tức của hội từ thiện lần này lên đến cao nhất.
Buổi sáng của ngày thứ nhất, Đường Nhật Khanh tỉnh dậy liền nghe thấy âm thanh ồn ào ở dưới lầu. Cô nhìn xuống lầu, nhìn thấy mọi người bận tới bận lui chuyển đồ đạc ra ngoài.
Thím Trương nhìn thấy Đường Nhật Khanh, lập tức mỉm lên dìu cô xuống: “Cô Đường, buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, mau đến ăn đi.”
Đường Nhật Khanh cười cười gật đầu, thuận tiện mở miệng hỏi: “Bọn họ đang chuyển cái gì vậy ạ?”
“Không phải hôm nay cô và cậu chủ sẽ đi tham gia hội từ thiện sao? Tối nay cũng không thể trở về, sáng sớm ngày mai phải đi leo núi, cậu chủ đã kêu chúng tôi chuẩn bị trang phục và vật dụng để leo núi. Sáng nay bọn tôi còn chuẩn bị chút điểm tâm, đến lúc đó có thể chia cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện.”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Thím Trương thật có lòng.”
Hôm nay bọn họ phải đi trạm đầu tiên của hội từ thiện, là đến trại trẻ mồ côi ở Hải Thành thăm các bạn nhỏ. Mặc dù những món điểm tâm này không đắt tiền, nhưng nó đại diện cho tấm lòng của mọi người.
Thím Trương thuận tiện mở chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh ra, đưa sang cho Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, cô thử xem mùi vị như thế nào?”
Đường Nhật Khanh vươn tay nhận lấy, nếm thử một chút, mùi sữa nồng đậm, xốp xốp giòn giòn, bánh bích quy nhỏ này cũng không khác gì mua ở bên ngoài.
Sắc mặt vui vẻ của cô nhìn về phía thím Trương, nhẹ gật đầu: “Ngon lắm ạ.”
Thím Trương nghe vậy cũng cười cười, lại nhìn về phía sau của cô, mở miệng nói: “Cậu chủ! Cô Đường cho cậu chủ ăn thử một cái, để cậu ấy cũng nếm thử mùi vị.”