CHƯƠNG 127: TÔI Ở CÙNG ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính liếc nhìn nhau một cái, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Nói không chừng, những phóng viên kia là có người nào đó phái tới để gây khó dễ cho bọn họ.
Bùi Danh Chính nhìn về phía trước: "Cho nên mấy ngày nay, chúng ta mới được bao nhiêu người chú ý."
Đường Nhật Khanh hiểu rõ, nhẹ gật đầu.
Bọn nhỏ đã được dẫn đi nghỉ trưa, Tần Hồng đi tới lần lượt bắt tay biểu thị cảm ơn cùng mọi người, trạm thứ nhất cũng coi như đã hoàn thành, buổi chiều bọn họ còn phải lên đường đi tới núi Minh Nguyệt nơi ngày mai tổ chức leo núi, ngủ lại khách sạn dưới chân núi.
Tần Hồng đi đến trước mặt Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, nụ cười trên mặt sâu hơn chút, bà ấy vươn tay ra bắt tay cùng Đường Nhật Khanh: "Cô Đường lần này rất hân hạnh được biết cô, cô rất có lòng tốt chăm sóc bọn nhỏ cũng rất tốt, rất cảm ơn cô."
Đường Nhật Khanh cũng bắt tay lại với bà ấy, mở miệng cười: "Dì Tần Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm."
Tần Hồng lại ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính một chút: "Nếu như lúc nào hai vị có thời gian thì trở lại đây một chút, chúng tôi lúc nào cũng rất hoan nghênh."
Đường Nhật Khanh cười cười: "Yên tâm đi, chúng ta có thời gian sẽ tới thăm bọn Tiểu Ngải."
Bùi Danh Chính vươn tay, đưa tới một tấm danh thiếp: "Viện trưởng Tần, về sau có gì cần chúng tôi hỗ trợ thì cứ liên hệ cho tôi."
Tần Hồng nhìn danh thiếp anh đưa tới, hốc mắt đỏ hồng, bà ấy dùng sức nhẹ gật đầu, đưa tay nhận lấy danh thiếp.
Sau khi từ trại trẻ mồ côi ra ngoài đã có không ít người đã lái xe đi, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính lên xe, trực tiếp tiến về Núi Minh Nguyệt.
Núi Minh Nguyệt ở phía tây nam Hải Thành cũng là đường ranh giới của Hải Thành với thành phố lân cận, mặc dù một bộ phận đã khai phát triển thành khu du lịch nhưng còn có vài toà đỉnh núi tự nhiên chưa được khai thác.
Chờ lúc bọn họ từ trại trẻ mồ côi đến Núi Minh Nguyệt đã là mấy giờ sau, lần leo núi này tất cả người của hội từ thiện đều đến tham gia đông đủ, bọn họ được sắp xếp vào ở trong khách sạn lớn nhất khu dưới núi.
Đường Nhật Khanh vừa đi theo Bùi Danh Chính tới đại sảnh đã thấy trong đại sảnh có không ít người, đều là người trong giới kinh doanh phần lớn là những gương mặt quen thuộc. Bùi Danh Chính đi làm thủ tục nhận phòng còn Đường Nhật Khanh thì ngồi ở trên ghế sofa chờ đợi.
Đường Nhật Khanh không hứng lắm mở điện thoại ra, vừa ngẩng đầu liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Đường Nhật Khanh."
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Nghi Linh.
Lý Nghi Linh mặc một thân trang phục bình thường, cách ăn mặc đơn giản rất nhiều, tóc buộc lên đơn giản nhưng nhìn lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Đường Nhật Khanh mở miệng cười hỏi: "Cô tới đây lúc nào vậy?"
Lý Nghi Linh thuận miệng trả lời: "Mới tới được một lát, Triệu Đình Phong đi công tác ở chỗ này nhưng nửa ngày rồi vẫn chưa nhận phòng được, hình như là không đủ phòng."
"Không đủ phòng?" Đường Nhật Khanh hơi kinh ngạc, khách sạn này nhìn cũng không nhỏ sao lại không đủ phòng được.
Lý Nghi Linh nhìn lướt qua phía lễ tân: "Đại đa số người tới đây công tác đều mang theo người khác phái, có thêm trợ lý thư ký gì thì chắc chắn phải tách ra ở riêng, nhưng bây giờ không đủ phòng, hiện tại không có cách nào chia ra được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu như sắp xếp cấp trên và thư ký ở cùng nhau, vậy chẳng phải sẽ loạn sao.
Lý Nghi Linh nhún vai, ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ vẫn chưa rõ lắm."
Không bao lâu sau, Bùi Danh Chính từ trong đám người đi ra cất bước đi về phía các cô, lúc nhìn thấy Lý Nghi Linh ngồi bên cạnh Đường Nhật Khanh anh sửng sốt mất nửa giây.
Anh đi tới, ở trên cao nhìn xuống Đường Nhật Khanh, nhàn nhạt mở miệng: "Không đủ phòng, nếu như chúng ta ở cùng một phòng thì bây giờ có thể vào ở, còn nếu như tách ra ở riêng thì phải chờ sắp xếp, cô muốn thế nào?"
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới ở ngay trước mặt Lý Nghi Linh vậy mà anh lại thẳng thắn hỏi cô vấn đề này.
Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không được tự nhiên: "Nếu không chúng ta đợi thêm một lát nữa đi..."
Bùi Danh Chính đang định mở miệng thì Triệu Đình Phong đột nhiên từ bên kia đi tới, nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Mọi người định đợi thêm hay là trực tiếp vào ở?"
Đường Nhật Khanh do dự mở miệng: "Đợi thêm một chút đi. . ."
Triệu Đình Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên: "Tôi có ý kiến! Nếu không làm như thế này đi! Tôi và lão Bùi ở một phòng, hai người các cô ở một phòng, vậy không phải được rồi sao, như vậy chúng ta có thể vào ở được luôn rồi!"
Sau khi bốn người bọn họ nhìn nhau dường như xác định phương pháp này có thể thực hiện, Đường Nhật Khanh nhìn về phía Lý Nghi Linh, mở miệng hỏi: "Cô cảm thấy thế nào?"
Lý Nghi Linh cười cười: "Tôi không có vấn đề."
"Vậy được rồi! Cứ quyết định như thế đi!" Triệu Đình Phong vội vàng nhìn về phía Bùi Danh Chính: "Lão Bùi chúng ta đi, bây giờ đi nhận phòng luôn."
Sắc mặt Bùi Danh Chính hơi trầm, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Nghi Linh.
Triệu Đình Phong nhìn vẻ mặt của anh không đúng, mới phản ứng được: "Lão Bùi, sao vậy?"
"Tôi không đồng ý." Bùi Danh Chính lạnh giọng vứt xuống câu nói này.
Anh còn nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Lý Nghi Linh ở thành phố Nam Hải, đêm hôm đó ở trong quán bar Lý Nghi Linh lại dám hạ thuốc với Đường Nhật Khanh, nếu bây giờ hai người đó ở cùng một chỗ vậy có cái gì mà cô ta không dám làm?
Đường Nhật Khanh do dự mở miệng: "Tổng giám đốc Bùi, tôi cảm thấy như thế này cũng được..."
Bùi Danh Chính làm như không nghe thấy, giống như căn bản không quan tâm tới lời cô nói, tiếp tục nhìn Lý Nghi Linh.
Lý Nghi Linh đương nhiên hiểu rõ là anh đang lo lắng cái gì, cô ta cong môi cười cười, nửa đùa nửa thật mở miệng: "Bùi Danh Chính, bây giờ anh cảm thấy tôi sẽ làm ra chuyện gì với cô ấy sao?"
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh như băng: "Tôi đương nhiên là không đoán ra được suy nghĩ của cô Lý rồi."
Lý Nghi Linh cười: "Yên tâm, tôi không cần thiết phải làm cho mình không thoải mái."
Triệu Đình Phong thấy bầu không khí không đúng, vội vàng vươn tay vỗ vỗ vai của anh: "Được rồi được rồi lão Bùi, hai phòng ở sát nhau luôn anh còn sợ cái gì nữa? Người còn có thể chạy mất hay sao?"
Cuối cùng Bùi Danh Chính cũng không nói gì, thu ánh mắt lại đi theo Triệu Đình Phong ra quầy lễ tân làm thủ tục.
Hai người đàn ông vừa đi xa, Lý Nghi Linh liền không nhịn được mở miệng cười: "Xem ra Bùi Danh Chính vẫn rất để ý tới cô, sợ tôi ức hiếp cô giống như."
Đường Nhật Khanh trong chốc lát không biết nói thế nào, chỉ có thể hùa theo cười cười.
Sau khi nhận phòng xong, đám người bọn họ đi thang máy lên lầu, Triệu Đình Phong và Lý Nghi Linh đi ra ngoài trước, lúc Đường Nhật Khanh cũng muốn đi ra theo đột nhiên lại cảm giác cổ tay bị xiết chặt, bị ai đó kéo lại.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy mặt Bùi Danh Chính có chút nghiêm túc.
Cô hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Một giọng đàn ông âm trầm thấp truyền đến: "Có chuyện gì phải gọi điện thoại ngay cho tôi biết chưa?"
Đường Nhật Khanh trong lòng ấm áp biết là anh đang lo lắng cho mình, cô nhìn về phía anh cười cười, nửa đùa nửa thật mở miệng: "Nếu không tôi nói với bọn họ một tiếng không đổi phòng nữa, tôi ở cùng anh được không?"
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy không chút do dự kéo tay cô lại nắm thật chặt, sắc mặt nghiêm túc: "Được, cô về ở cùng tôi."
Nhìn thấy anh cũng không phải giống như là nói đùa, Đường Nhật Khanh mới kịp phản ứng lại vội vàng rút tay từ trong tay anh ra: "Tôi chỉ đùa một chút thôi. . . Tôi ở cùng với cô Lý cũng tương đối tốt."
Cô đỏ mặt nói ra câu nói này xong liền vội vàng cất bước đuổi theo người phía trước.
Bùi Danh Chính nhìn cô vội vàng chạy, không nhịn được khóe môi cong lên.
Không sao, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, về sau thời gian bọn họ ở chung còn nhiều, anh chờ được.