CHƯƠNG 13: CHÚNG TA HÃY ĐÁNH CƯỢC
Mắt Bùi Danh Chính thâm trầm, không ngờ Bùi Duy lại nhắc đến hạng mục khai phá mảnh đất Nam Hải kia.
Anh mỉm cười lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không để ý đến: “Nếu nói về bản lĩnh, tôi thật sự cảm thấy mình mạnh hơn cậu một chút.”
“Có điều hạng mục này là ông giao cho cậu, tôi cảm thấy những hạng mục nhỏ như thế này căn bản không cần tôi ra tay?”
Bùi Danh Chính nói hai ba câu đã đẩy lửa giận của Bùi Duy lên đỉnh điểm: “Bùi Danh Chính! Anh giả vờ gì chứ? Tôi không tin, nếu giao hạng mục này cho anh, anh có thể lấy về đúng hạn!”
Trên dưới Bùi Thị ai cũng biết rõ, hạng mục khai phá Nam Hải này chính là một củ khoai bỏng tay, ai nhận thì người nấy xui xẻo, ông cụ Bùi cứ khăng khăng chỉ đích danh Bùi Duy xử lý, anh ta sớm đã sinh lòng bất mãn.
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi?” Bùi Danh Chính nhếch miệng cười, lạnh nhạt nói: “Nếu tôi có thể lấy hạng mục này về đúng hạn…”
Bùi Danh Chính kéo dài âm cuối, nội dung cụ thể của cuộc đánh cược sẽ cho Bùi Duy quyết định.
Bùi Duy đang tức giận, vừa nghe Bùi Danh Chính nói muốn đánh cược với anh ta thì không hề do dự: “Nếu anh có thể lấy về được, tôi sẽ đáp ứng với anh một điều kiện.”
“Còn nếu anh không lấy được…” Bùi Duy quét mắt nhìn Đường Nhật Khanh trong lòng Bùi Danh Chính, thầm nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng dây dưa không rõ với Đường Nhật Khanh nữa.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì nhíu mày, đây vốn là cuộc tranh giành giữa hai anh em bọn họ, sao lại kéo cô vào làm gì?
“Được, tôi đồng ý với cậu.” Bùi Danh Chính đồng ý rất dứt khoát, cụp mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, cố ý đứng trước mặt Bùi Duy nói một câu: “Bữa sáng ở trên bàn ăn, nhân lúc còn nóng cô nên ăn đi.”
Thái độ anh đột nhiên trở nên dịu dàng khiến Đường Nhật Khanh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô đã hiểu rõ, khóe mắt quét qua Bùi Duy đang nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ đi tới bàn ăn.
Bùi Duy siết chặt nắm đấm, trên cánh tay nhỏ nổi gân xanh, trước đây khi anh và Đường Nhật Khanh ở bên nhau, anh chưa từng thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sao hôm nay ở bên Bùi Danh Chính, cô lại…
Bùi Danh Chính tiện tay cầm ly cà phê bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tầm mắt của Bùi Duy luôn nhìn Đường Nhật Khanh, anh bước lên nửa bước, trực tiếp ngăn chặn tầm mắt của anh ta.
“Sao vậy? Cậu vẫn chưa ăn sáng sao? Muốn ở lại đây ăn cùng với chúng tôi à?”
Trong giọng nói của Bùi Danh Chính mang theo vẻ đuổi khách rất rõ ràng, đương nhiên Bùi Duy có thể nghe ra.
Sắc mặt anh ta tái xanh, không nói một câu, cất bước đi ra ngoài.
Bùi Danh Chính tiện tay để chiếc ly trong tay xuống, cũng bước ra khỏi cửa theo, Bùi Duy mở cửa xe định ngồi vào trong, nhưng không nhịn được chế giễu một câu: “Hôm nay anh cả thật hăng hái, đã chịu ra ngoài tiễn tôi rồi.”
Dứt lời, anh giương mắt nhìn Bùi Danh Chính thì phát hiện vẻ mặt anh ta lạnh lùng, đang nhìn anh với ánh mắt sâu xa khó dò.
“Tôi biết cậu bất mãn với việc tôi đến gần Đường Nhật Khanh, nhưng Bùi Duy, tôi phải nhắc cậu một chuyện, người đưa Đường Nhật Khanh đến tay tôi là người của cậu.”
Đôi mắt Bùi Danh Chính càng thâm trầm hơn: “Cậu có biết, tối qua Mạc Đình Kiên bị người khác bỏ thuốc, mà người bỏ thuốc chính là Chương Tú Tú, người yêu của cậu không.”
Bùi Duy biến sắc, lạnh lùng phủ nhận: “Không thể nào!”
“Cậu có cần tôi đưa camera giám sát cho cậu xem không? Hôm qua Đường Nhật Khanh đi cùng Triệu Văn Thành, Chương Tú Tú mua chuộc nhân viên trong khách sạn bỏ thuốc trong rượu, nếu tôi không chạy tới đúng lúc, cậu có thể nghĩ ra hậu quả thế nào rồi đó!”
Giọng nói Bùi Danh Chính trầm thấp, trên người tỏa ra một sức mạnh uy hiếp vô hình khiến Bùi Duy bất giác lạnh sống lưng.
“Cô ấy! Sao cô ấy dám làm như vậy?” Bùi Duy siết chặt nắm đấm, tối qua anh đã cảnh cáo Chương Tú Tú, để cô ta hiểu rõ vị trí của mình rồi! Nhưng cô ta dám ở sau lưng anh bỏ thuốc Đường Nhật Khanh!
Bùi Danh Chính hoàn toàn không để ý đến Bùi Duy, đột nhiên bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Anh cao hơn Bùi Duy nửa cái đầu, giờ nhìn từ trên cao xuống, đương nhiên mang theo cảm giác áp bức.
“Tôi khuyên cậu, Bùi Duy, về nói lại với Chương Tú Tú, tôi mặc kệ cô ta có tâm cơ khôn lỏi gì, lần này tôi nể mặt nên không truy cứu nữa, nhưng lần sau nếu cô ta dám đụng đến người của tôi, tôi sẽ tính hết nợ mới nợ cũ!”
Tim Bùi Duy bóp chặt, nhìn Bùi Danh Chính hoàn toàn nằm ở trạng thái công kích, anh vừa ngạc nhiên lại vừa buồn bực, đây là lần đầu tiên anh thấy Bùi Danh Chính bảo vệ một người phụ nữ như vậy!
“Ha!” Bùi Duy cười nhạo: “Xem ra khẩu vị của anh cả thật đặc biệt, coi người yêu cũ của tôi như báu vật.”
Bề ngoài anh giả vờ bình tĩnh, nhưng cơn tức giận trong đầu đã xông lên não, dứt lời, anh trực tiếp cúi người bước lên xe, đóng “sầm” cửa xe lại, rồi lái xe rời đi.
Bùi Danh Chính thấy Bùi Duy đã lái xe đi, xoay người trở về biệt thự ngay, anh vừa bước vào đã thấy người phụ nữ kia ngồi trước bàn ăn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, đúng lúc chiếu đến làm cho làn da và mái tóc của cô nhiễm một ánh vàng dịu dàng…
Suy cho cùng thiên kim cũng là thiên kim, mọi cử chỉ đều mang theo sức hấp dẫn.
Đường Nhật Khanh nhận ra có người đang nhìn cô, vừa ngước mắt đã thấy Bùi Danh Chính đang dựa vào bàn ăn, tư thế anh rất thoải mái, lười biếng nhìn chằm chằm cô, vẻ lạnh lùng và hờ hững cũng ít hơn ngày thường.
Đường Nhật Khanh đặt thìa canh trong tay xuống, ngước mắt nhìn qua đó, không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của anh: “Tổng giám đốc Bùi, anh đừng làm như vậy, tôi không có hứng thú với cuộc tranh giành giữa anh và Bùi Duy, vì vậy mong anh đừng kéo tôi vào trong.”
Giờ đến bản thân cô còn khó bảo đảm, toàn bộ Đường Thị đang gặp nguy hiểm, cô nhất định phải thận trọng từ lời nói đến hành động, làm việc cẩn thận, căn bản không còn sức lực để xử lý những chuyện dây dưa khác, huống hồ mặc kệ là Bùi Danh Chính hay Bùi Duy cô cũng không trêu chọc được, cô không muốn mình gặp nguy hiểm, trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lợi của họ.”
Đáy mắt Bùi Danh Chính lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhếch miệng cười, chưa kịp mở miệng, người phụ nữ ngồi trước bàn ăn đã trực tiếp đứng dậy, đi về phía anh.
“Dựa vào năng lực của anh, anh muốn đối phó Bùi Duy dễ như trở bàn tay, không cần lợi dụng tôi để khiến Bùi Duy tức giận, rồi tiếp nhận hạng mục này một cách nhẹ nhàng, dù sao giữa chúng ta không phải quan hệ lợi dụng lẫn nhau.’
Cô nói rất thẳng, nhưng cũng làm anh kinh hỉ.
“Xem ra, cô cũng không ngốc.”
Đường Nhật Khanh có thể nhìn thấu tình cảnh này, đủ để chứng minh cô chắc chắn có thiên phú về phương diện kinh doanh, Bùi Duy đã ở Bùi thị mấy năm vậy mà không hiểu rõ bằng một cô nhóc nhà họ Đường, vòng vo một lát đã tự giác giao hạng mục này ra.
Trên dưới công ty đều biết hạng mục Nam Hải là củ khoai bỏng tay, nhưng có mấy người nhìn thấu mục đích ông cụ Bùi giao hạng mục này cho Bùi Duy là gì? Bề ngoài Bùi Danh Chính nắm giữ toàn bộ Bùi thị, nhưng không biết có bao nhiêu thế lực phức tạp rắc rối đã bị ông cụ Bùi nắm trong tay ở phía sau.
Hạng mục ông Bùi giao cho Bùi Duy nhìn giống như khó giải quyết, nhưng thật ra đây là một thử thách với anh ta, nếu anh ta có thể lấy được hạng mục này, chỉ sợ sau này ông ta sẽ rất coi trọng Bùi Duy.
Lần này chính là một cơ hội rất tốt để Bùi Duy thể hiện, nhưng anh ta ngu ngốc không nhìn ra những điều này, dễ dàng chắp tay dâng cơ hội này cho anh.
Chỉ là sự ngu ngốc của Bùi Duy đã nằm trong dự đoán của anh, nhưng sự thông minh của Đường Nhật Khanh thì nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh đi tới vươn tay ôm eo, kéo cô về phía mình.
“Đường Nhật Khanh, đáng lý ra sự thông minh của cô nên dùng đúng chỗ.”