CHƯƠNG 99: CHỈ LÀ QUAN HỆ ĐỒNG NGHIỆP?
Thấy Bùi Danh Chính không trả lời, Đường Nhật Khanh mở miệng gọi một tiếng: “Tổng Giám đốc Bùi..."
"Nếu cô nói tới giúp thì tới giúp đi." Bùi Danh Chính thản nhiên nói một câu.
Đường Nhật Khanh nhìn vẻ mặt Bùi Danh Chính không đúng lắm nên muốn hỏi thêm vài câu. Nhưng khi thấy anh tiếp tục cúi đầu lật tài liệu, cô không thể làm gì khác hơn là nuốt những lời định nói lại.
Sau khi Đường Nhật Khanh trở về liền gọi điện thoại cho An Nhu, bảo An Nhu nhanh chóng gửi tài liệu đến hộp thư điện tử của cô. Cô mở ra xem, không khỏi than thở một câu, đúng là rất khó.
Có vài từ cô cũng không nhận ra, vẫn phải dùng từ điển chuyên môn để tra một lát mới được.
Một buổi chiều qua đi, cô tranh thủ thời gian dịch hơn một giờ, cũng không dịch được bao nhiêu, không để ý đã hết giờ làm, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Danh Chính liền dừng tay, vội vàng đứng dậy: “Tổng Giám đốc Bùi."
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua trên bàn của cô, thuận miệng hỏi: “Cô chưa về à?"
"Tôi về ngay đây." Đường Nhật Khanh nói xong, tiện tay dọn đồ trên bàn, sau đó cầm túi đi với anh ra ngoài.
Chỉ cần buổi tối Bùi Danh Chính không có bữa tiệc xã giao thì nhất định sẽ đợi cô về cùng. Đường Nhật Khanh tan làm cùng anh cảm thấy có phần không được tự nhiên, cũng rất sợ đồng nghiệp trong công ty thấy sẽ bàn ra tán vào, nhưng vẻ mặt người đàn ông này không cho phép từ chối, căn bản không để cho cô được lựa chọn.
Quả nhiên, hai người cùng đi qua đại sảnh tầng một ra ngoài, khu nghỉ ngơi bên cạnh đã có người khẽ bàn luận.
"Người phụ nữ đi theo bên cạnh Tổng Giám đốc Bùi là ai thế? Sao tôi thấy hơi lạ mặt nhỉ?"
"Đó chính là bạn gái của Phó Tổng Giám đốc Bùi trước đây, cô không biết sao? Cô ta tới công ty của chúng ta làm việc, bây giờ là thư ký của Tổng Giám đốc Bùi!"
"Hả? Sao tôi có cảm giác quan hệ của hai người bọn họ không bình thường vậy? Còn cùng nhau tan làm, hai anh em nhà này vây quanh một người phụ nữ à... Trời ơi tôi không dám nghĩ nữa!"
"Nghe nói người phụ nữ kia đã bị Phó Tổng Giám đốc Bùi bỏ rồi, không biết có chuyện gì xảy ra lại leo lên Tổng Giám đốc Bùi..."
"..."
Tiếng bàn luận của bọn họ đều lọt vào trong tai của Lý Nghi Linh đang ngồi ở trong góc.
Lý Nghi Linh đeo kính râm, che hơn nửa mặt, qua tấm kính trong suốt nhìn Bùi Danh Chính ở bên ngoài.
Từ sau khi Bùi Danh Chính rời khỏi Nam Hải, cô ta đã nằm mơ thấy anh tới ba ngày liền, chuyện này vẫn là lần đầu tiên xảy ra với cô ta, bởi vậy cô ta mới đuổi theo tới đây.
Hiếm khi gặp được người đàn ông mình cảm thấy hứng thú, cô ta làm sao có thể để cho anh chạy mất được?
Đường Nhật Khanh thấy chiếc xe không đi về phía hướng biệt thự thì không nhịn được hỏi một câu: “Chúng ta đi đâu vậy?"
"Bệnh viện."
Đường Nhật Khanh nghe hắn nói vậy mới nhớ tới hôm nay khi ở văn phòng, anh đã nói muốn dẫn cô qua bệnh viện băng bó lại, cô cũng quên mất, không ngờ anh còn nhớ rõ như vậy.
Bọn họ đến bệnh viện, y tá băng lại cho cô, bác sĩ còn kê cho cô rất nhiều loại thuốc mỡ mau lành vết thương mà không để lại sẹo.
"Cô Đường, vết thương trên đùi cô không chừng sẽ để lại sẹo, cho nên cô phải chú ý nhiều một chút, cứ để cho vảy tự nhiên tróc ra, sau đó bôi thuốc mỡ tôi đã kê cho cô thì có thể sẽ lành lại tốt hơn."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi hai người ra khỏi phòng trị liệu, Bùi Danh Chính vẫn không nói chuyện. Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: “Sao vậy?"
"Không có việc gì." Cho dù Bùi Danh Chính ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Da Đường Nhật Khanh vốn trắng, mỗi centimet trên người cô đều trắng nõn mịm màng, cũng không có vết sẹo gì. Bây giờ nếu như trên đùi cô thật sự để lại sẹo, trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái.
Đường Nhật Khanh thấy hơi kỳ lạ, không biết lại chọc gì tới anh rồi. Cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác thắt lưng bị siết chặt, bị người ta ôm lấy.
Cô ngước mắt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Bùi Danh Chính: “Yên tâm, tôi sẽ không để cho em bị sẹo đâu."
Trái tim Đường Nhật Khanh chợt nặng nề, trong nháy mắt cảm thấy bản thân sắp chìm đắm trong ánh mắt của người đàn ông. Từ sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, trên cơ bản đều không có ai quan tâm tới cô, ai sẽ để ý cô có thể bị sẹo hay không chứ?
Nhưng người đàn ông này tự nhiên lại để ý.
Đường Nhật Khanh hít sâu, không hiểu sao mũi hơi cay cay. Đột nhiên, một giọng nói kéo cô quay về với hiện thực.
"Khanh Nhi?"
Cô quay đầu lại, thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa có hơi quen mặt, khi đi tới gần, cô mới nhận ra đó là bạn tốt của mẹ, dì Dung.
Đường Nhật Khanh nhìn bà mỉm cười: “Dì Dung, thật là khéo."
Hà Lộ Di cong môi, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Bùi Danh Chính. Vừa nhìn khí chất và cách ăn mặc của người đàn ông này, bà ta đã đoán được đây không phải là người bình thường.
"Khanh Nhi, người này là?"
Vẻ mặt Đường Nhật Khanh không tự nhiên, thuận miệng đáp: “Đây là một người đồng nghiệp của cháu. Chân cháu không cẩn thận bị thương nên anh ấy đưa cháu tới đây băng bó."
Hà Lộ Di gật đầu, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú về Bùi Danh Chính, tầm mắt gần như không rời khỏi trên người anh.
Đường Nhật Khanh hơi lúng túng, mở miệng hỏi một câu: “Dì Dung tới bệnh viện làm gì vậy?"
"Dì tới kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi, không có chuyện gì."
Hai người mỉm cười nói thêm vài câu mới rời đi.
Khi đi vào thang máy, trong lòng Đường Nhật Khanh lo sợ bất an, chỉ sợ dì Dung nói chuyện này cho mẹ biết.
Đột nhiên, bên cạnh truyền tới một giọng nói: “Đồng nghiệp à?"
Bùi Danh Chính vừa mới nghe được Đường Nhật Khanh giới thiệu mình ở trước mặt Hà Lộ Di như vậy thì không khỏi nhíu mày.
Hóa ra ở trong mắt cô, anh và cô chính là quan hệ đồng nghiệp.
Đường Nhật Khanh quay đầu, thấy vẻ mặt anh khó coi thì lập tức hiểu ra.
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói lấy lệ một chút thôi, không ngờ anh tự nhiên nghe được.
Người đàn ông xoay mặt đi không nhìn cô, trên người đều tỏa ra hơi lạnh, Đường Nhật Khanh hít sâu, giơ tay ra nhẹ nhàng kéo chéo áo của anh.
"Người đó là bạn của mẹ tôi, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Thấy anh không có phản ứng, cô lại nhẹ nhàng kéo vài cái.
Người đàn ông tiện tay lôi góc áo từ trong tay cô ra, sau đó giơ tay chống vào vách thang máy, Đường Nhật Khanh lập tức bị anh dồn đến trong góc, cô hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?"
Chân mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, đôi mắt nhìn cô dường như bị sương mù che phủ, trong lòng có hơi nóng nảy.
Vừa lúc thang máy đến tầng một, theo một tiếng "Đinh” vang lên, Bùi Danh Chính rút tay về.
"Không sao." Anh bỏ lại những lời này và bước nhanh ra ngoài.
Thật là khó hiểu.
Đường Nhật Khanh thì thào nói một tiếng, sau đó theo anh ra khỏi thang máy, đi ra ngoài.
Sau khi từ thành phố Nam Hải trở về, Bùi Danh Chính vẫn luôn bận rộn chuyện trong công ty chẳng phân biệt ngày thường với ngày nghỉ, bây giờ cuối cùng đã thể nghỉ ngơi cuối tuần rồi.
Anh đi tới trước cửa sổ ngắm nhìn thời tiết tốt bên ngoài, tiện tay lấy điện thoại di động ra nhắn tin.
Đối phương nhanh chóng nhắn tin lại: “Chỉ cần tới thì lập tức sẽ có thời gian rảnh."
Bùi Danh Chính cất điện thoại, quay người lại thấy Đường Nhật Khanh từ trên cầu thang đi xuống.
Thím Trương chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Bùi Danh Chính trong nhà đã bày xong bữa sáng, thấy bọn họ đều ở đây liền qua nhắc nhở bọn họ tới ăn cơm.
Bùi Danh Chính ngồi đối diện Đường Nhật Khanh, thuận miệng nói: “Chờ lát nữa tôi muốn dẫn cô đi tới một chỗ."
Đường Nhật Khanh ngẩn người: “Có liên quan đến công việc sao?"
Hôm nay là thứ bảy, cô đã hứa với mẹ sẽ về ăn cơm.
"Không."
Cô do dự một lát rồi mở miệng nói: “Tôi có thể không đi được không? Hôm nay tôi đã nói với mẹ là sẽ về nhà ăn cơm."
Tay Bùi Danh Chính cầm đũa chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường: “Không sao, cũng không vội."
Ban đầu anh muốn dẫn cô qua chỗ bạn anh đặt may mấy bộ quần áo, hoạt động từ thiện tháng sau sẽ có một bữa tiệc tối cần phải mặc trang phục lễ hội nghiêm túc. Còn nữa, về sau sẽ không thiếu được phải tham gia bữa tiệc gì đó.
Anh đã hẹn giờ rồi, nhưng nếu cô không có thời gian thì cũng chỉ có thể đành hoãn lại.