CHƯƠNG 225: ĐAU DÀI KHÔNG BẰNG ĐAU NGẮN
Đường Nhật Khanh hơi nhíu mày: “Không nên nghĩ linh tinh, chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ?”
Email là gửi từ máy tính của cô, cô bị hoài nghi tiết lộ bản kế hoạch đấu thầu không thể trách Giang Vãn Vãn.
“Nhật Khanh, cậu còn không biết sao, đại cổ đông của công ty chúng ta – Đàm Bân chính là cậu ruột của Phùng Thiến, vừa rồi tớ nghe thấy Phùng Thiến nói cậu của cô ta ở phòng họp đã làm gì, lúc này tớ mới ý thức được, nói không chừng chính là vì Phùng Thiến, Đàm Bân mới nhằm vào cậu!”
Đường Nhật Khanh hơi sững người, hồi tưởng lại một chút, vừa rồi ở phòng họp, Đàm Bân đó quả thật cứ nhằm vào cô,
Thì ra ông ta là cậu ruột của Phùng Thiến...
“Xin lỗi...” Giang Vãn Vãn trong lòng rất áy náy, nắm chặt tay của Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh vỗ vỗ mũ bàn tay của Giang Vãn Vãn, an ủi: “Không trách cậu, tớ cho sao cũng gánh tội cho người khác, cho dù không có ông ta, sẽ có người khác nhằm vào tớ.”
Sau khi Giang Vãn Vãn rời đi, Đường Nhật Khanh bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Sau hai tiếng, chuyện Đường Nhật Khanh bị xử phạt đã truyền khắp công ty, cô đến phòng lưu trữ đưa văn kiện thì thấy không ít người nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện chí.
Đường Nhật Khanh giở vờ bình tĩng, trở về văn phòng tiếp tục làm việc, vứt chuyện chịu trừng phạt ra khỏi đầu.
Đến buổi chiều, nhớ đến còn chưa có thông tri về trợ lý thực tiếp đi singapore lần này với cô, Đường Nhật Khanh trực tiếp đi đến phòng làm việc của trợ lý thực tập, đi đến trước bàn làm việc của Tiểu Trương, gõ gõ vào mặt bàn của cô ta: “Tiểu Trương, lần này đi singapore tham gia buổi giao lưu, em bằng lòng đi cùng chị không?”
Tiểu Trương nghe thấy thì hai mắt liền sáng lên, điên cuồng gật đầu: “Bằng lòng, bằng lòng!”
Mà Tiểu Lưu bên cạnh sắc mặt thì sa sầm, không vui.
Tiểu Trương và Tiểu Lưu cùng vào công ty, nhưng khi tiếp xúc thì Đường Nhật Khanh cảm thấy Tiểu Trương dễ tiếp xúc hơn, lại siêng năng cho nên quyết định người đi Singapore cùng lần này sẽ dẫn cô ta theo.
Mặc dù là chịu phạt nhưng đối với cô mà nói càng giống như một lần khiêu chiến hơn, từ khi đi theo Bùi Danh Chính thì cô đã hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng học hỏi, sẽ không khiến ba ở trong tù phải thất vọng cho nên hiện nay cô tuyệt đối sẽ không bởi vì sai xót này mà bị sa thải.
Tiểu Trương kích động nói: “Thư ký Đường, chị yên tâm! Em sẽ chuẩn bị thật tốt!”
Đường Nhật Khanh gật gật đầu: “Cố lên.”
Bỗng nhiên, điện thoại trước mắt Tiểu Trương reo lên, cô ta thuận thế nghe máy: “Văn phòng tổng giám đốc Bùi xin nghe.”
“Cô Đỗ Nhã Thanh phải không? Dạ đúng, cô ấy có cuộc hẹn với tổng giám đốc Bùi.”
Đường Nhật Khanh vừa định xoay người rời đi thì đột nhiên nghe thấy một cái tên rất quen, bước chân không tự chủ liền dừng lại, tinh thần căng thẳng.
Đường Nhật Khanh nhìn Tiểu Trương hỏi ngược lại: “Đỗ Nhã Thanh?”
Tiểu Trương gật đầu: “Nói là bạn của tổng giám đốc Bùi, hôm nay nhận được điện thoại hẹn trước của cô ấy, đã thông báo với tổng giám đốc Bùi rồi, thời gian gặp mặt từ 4h30 đến 5 giờ, nhưng lịch trình còn chưa kịp cập nhật.”
4h30 đến 5h? Hiển nhiên là định tan làm sẽ cùng đi với nhau.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, tâm trạng trong lòng có chút kỳ lạ.
Nhìn ra sắc mặt của Đường Nhật Khanh không đúng, Tiểu Trương vội vàng hỏi: “Thư ký Đường làm sao thế?”
Đường Nhật Khanh nhìn cô ta mỉm cười: “Không sao.”
Cô xoay người rời đi, tâm tư nặng nề, còn chưa đợi cô trở về phòng làm việc của mình, xa xa đã nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh từ trong thang máy đi về bên này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau từ xa, đều là ánh mắt thâm trầm.
Đỗ Nhã Thanh đáy mắt xuất hiện ý cười, sải bước đi về phía cô, mỉm cười chào hỏi: “Lâu lắm không gặp cô Đường.”
Đường Nhật Khanh khẽ nhếch môi nhìn cô ta, không có nói gì.
Nhưng Đỗ Nhã Thanh lại không có ý cho qua, mỉa mai nói: “Nghe nói cô Đường phạm phải chút sai lầm, bị trừng phạt rồi sao?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, sắc mặt cũng hơi cứng đờ: “Tin tức của cô Đỗ cũng nhanh nhỉ.”
Đỗ Nhã Thanh cười cười: “Cũng không phải, vừa rồi ở trong thang máy vô tình nghe người khác nói.”
Nghe thế, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt lại.
Đỗ Nhã Thanh thấy biểu cảm đang thay đổi của cô, hài lòng nhếch môi, lại nói: “Đúng rồi, Danh Chính nói với cô chưa, tối nay anh ấy phải đến nhà tôi dùng cơm, chắc sẽ không ở cùng với cô được rồi.”
Đến nhà Đỗ Nhã Thanh ăn cơm?
Đường Nhật Khanh siết chặt các ngón tay lại, biểu tình có chút cứng đờ mất vài giây thì cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy chúc hai người ăn tối vui vẻ!”
Đường Nhật Khanh dứt lời liền muốn rời đi, thế nhưng ai biết Đỗ Nhã Thang cũng đuổi theo, trực tiếp gọi tên của cô: “Đường Nhật Khanh.”
Bước chân của Đường Nhật Khanh dừng lại, quay lại nhìn cô ta: “Sao thế cô Đỗ?”
Đỗ Nhã Thanh đột nhiên thay đổi nghĩ khí: “Như thế này không mệt sao? Tôi trước đây đã từng nói rồi, cô và Danh Chính không thể có kết quả đâu, người anh ấy cần là một người có thể trợ giúp cho anh ấy, chứ không phải một người mang đến phiền phức cho anh ấy!”
Đường Nhật Khanh ngây người, hỏi từng từ từng câu: “Cho nên cô Đỗ là đang khuyên tôi chia tay với Bùi Danh Chính?”
Ngữ khí của Đỗ Nhã Thanh chắc chắn nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, cô và anh ấy đã định sẵn sẽ không có kết quả.”
Đường Nhật Khanh cưỡng ép lửa giận trong lòng xuống, bước lên nửa bước, cười tươi nhìn Đỗ Nhã Thanh: “Cô Đỗ là nhà tiên tri sao? Sao lại biết chắc chắn như vậy? Không đi đến bước cuối cùng, tôi cũng sẽ không tùy tiện bỏ cuộc.”
Dứt lời, Đường Nhật Khanh trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Đường Nhật Khanh, Đỗ Nhã Thanh tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Cô ta ở bên Bùi Danh Chính nhiều năm như thế, dựa vào cái gì lại để người phụ nữ này nửa đường nhảy ra cướp chứ!
Đỗ Nhã Thanh nghiến răng, cuối cùng sải bước đi về văn phòng làm việc của Bùi Danh Chihs, gõ gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Bùi Danh Chính đang xen văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Đỗ Nhã Thanh, ánh mắt liền tối lại.
“Danh Chính, không phải đã nói rồi sao? Hôm nay đến nhà em ăn cơm?”
Bùi Danh Chính hơi cau mày rồi nhàn nhạt đáp lại một từ “ừm”.
Lần trước sinh nhật chú Đỗ, ấm tử sa bị vỡ, anh đã hứa bù đắp một phần quà khác, tìm mất mấy ngày thì cuối cùng cũng tìm được một bức tranh cổ, định rút chút thời gian rảnh đích thân đi bồi tội.
Mặc dù muốn đến nhà họ Đỗ, chú Đỗ lại giữ anh lại ăn cơm, anh tự nhiên cũng khó từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Liếc qua đồng hồ treo trên tường, Bùi Danh Chính đứng dậy, đi ra ngoài cửa, lạnh nhạt nói với Đỗ Nhã Thanh: “Đi thôi.”
Bùi Danh Chính vừa mặt áo khoác vừa đi ra cửa, Đỗ Nhã Thanh cũng đi theo, động tác rất tự nhiên giúp Bùi Danh Chính chỉnh áo, sánh vai cùng đi.
Đường Nhật Khanh đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc của mình, nhìn thấy hai người cũng nhau rời đi, trái tim cực kỳ đau.
Hai ngày nay xảy ra không ít chuyện, trước là chuyện Bùi Danh Chính không tin cô, sau lại bị xử phạt, tiếp đến lại là Đỗ Nhã Thanh... Mỗi một chuyện cũng khiến trái tim cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Mũi hơi cay, cô kìm nén nước mắt chảy ra, mở điện thoại, trực tiếp đặt vé máy bay đi Singapore vào sáng sớm ngày mai.
Vốn định ngày kia sáng sớm chủ nhật sẽ bay, thứ hai tham gia buổi giao lưu, thế nhưng bây giờ xem ra, hình như không có cần thiết nữa rồi.